Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1803 : Ngôi sao của ngày mai (5)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: JyKim0: JyKim0



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ai..."



"Ông thở dài cái gì?"



Quản gia quay đầu lại liền thấy Sơ Tranh khoanh tay đứng ở phía sau, không lạnh không nhạt nhìn ông.



"Không có gì." Quản gia lui sang một bên: " Buổi tối Tần tiểu thư muốn ăn gì?"



"Tùy tiện."



"Tần tiểu thư có cần kiêng gì không?" Vị này trước kia sẽ không ở biệt thự lâu, chứ đừng nói là ăn gì, quản gia tự nhiên không biết sở thích của cô.



Sơ Tranh cũng không phải kiểu khó chịu như nguyên chủ, có người hầu hạ thì rất không khách khí mà hưởng dụng: "Không kiêng gì."



"Vậy tôi chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm, Tần tiểu thư còn đang ốm, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ." Quản gia tự nói: "Khi nào cơm nấu xong tôi sẽ gọi Tần tiểu thư."



Khi ăn cơm, trên bàn cũng chỉ có một bộ đồ ăn của Sơ Tranh.



Dựa theo lời của quản gia, thì vị hôn phu kia vẫn chưa trở về.



Sau đó mỗi lần Sơ Tranh muốn gặp vị hôn phu tiện nghi kia của cô, đều sẽ vì các loại nguyên nhân mà bỏ lỡ.



Bộ phim kia của Sơ Tranh kết thúc rồi, cô cũng không có việc gì khác.



Cả ngày bị Vương bát đản ép mua mua mua.



Quản gia nhìn Sơ Tranh như con kiến dọn nhà, không ngừng khuân đồ về biệt thự.



Quản gia cũng không biết vì sao vị đại tiểu thư này đột nhiên đổi tính, trước đây ước gì một bộ quần áo cũng không để ở đây, bây giờ lại hận không thể chuyển tất cả mọi thứ vào.



Sau khi ông báo cho tiên sinh, tiên sinh cũng không để ý, cứ để tùy cô.



Chạng vạng tối hôm nay, Sơ Tranh vẫn đang đi trên đường, thì nhận được điện thoại của người đại diện Lưu Xuân Hoa.



"Bảy giờ tối, hội sở Đôn Hoàng, không được đến muộn."



Lưu Xuân Hoa không hề truy cứu chuyện lần trước Sơ Tranh không nhận điện thoại của bà ta, ném ra những lời này, trực tiếp tắt máy.



Hội sở Đôn Hoàng?




Đi vào cùng Sơ Tranh còn có hai cô gái nữa, đều khoảng hai mươi tuổi, da trắng mặt đẹp chân dài, cũng không trang điểm đậm, nhìn qua giống như sinh viên thanh thuần.



Trong ấn tượng của nguyên chủ chưa từng có hai người này, chắc là người Lưu Xuân Hoa mới ký kết.



"Xin... Xin chào." Một cô gái trong đó hơi xấu hổ chào hỏi Sơ Tranh, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, mang theo chút hiếu kỳ.



Sơ Tranh ăn mặc rất tùy ý, như thể không biết hôm nay làm gì.



Cô gái tuy rằng mới vào nghề, nhưng vẫn biết quy củ, chuẩn bị một phen thật tốt.



Nhưng nhìn thấy gương mặt Sơ Tranh, cô gái lại cảm thấy mặc gì cũng không quan trọng, với giá trị nhan sắc này, mặc quần áo ăn mày cũng vẫn là tiêu điểm.



"Xin chào." Sơ Tranh phản ứng bình thản.



Người còn lại thấy vậy, cũng không muốn lên chào hỏi nữa.



Vốn dĩ quan hệ của bọn họ cũng chẳng phải chị em tốt gì đó.



Đều vì tài nguyên, không phải cuối cùng cũng cắn xé nhau sao?



Lưu Xuân Hoa vừa đưa bọn họ lên lầu, vừa hạ giọng căn dặn: "Đi vào không được ngây ngốc không được lỗ mãng, mồm miệng phải ngọt, phải biết nhìn sắc mặt, nên nói thì nói, không nên nói thì một chữ cũng không được nói."



Bà ta đưa hai cô gái đến bên ngoài phòng bao.



Sơ Tranh liếc mắt nhìn phòng bao, đúng là cái trong trí nhớ của nguyên chủ.



Nhưng dường như Lưu Xuân Hoa không có ý định để cô vào, chỉ đưa hai cô gái kia vào: "Cô chờ ở đây."



Sơ Tranh: "..."



Xong!



Lưu Xuân Hoa nhất định là muốn bán ta với giá cao hơn.



Sơ Tranh nghĩ không sai chút nào, sau khi Lưu Xuân Hoa ra ngoài, dẫn Sơ Tranh lên lầu, không ngừng gửi tin nhắn, cuối cùng dường như đã làm xong rồi, nụ cười trên mặt còn tươi hơn vài phần.



"Tôi nói cho cô biết, ông chủ lần này dẫn cô đi gặp, tuyệt đối là đại lão, cô đừng có làm hư chuyện, chỉ cần cô tiếp họ cho tốt, không lo không có phim đóng."



Việc Lưu Xuân Hoa làm chính là như vậy.



Ký kết với người mới, đưa đến các bữa tiệc, bồi rượu cho các ông chủ.



Bồi rượu này cuối cùng có kết cục như thế nào, không cần nói cũng biết.