Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1804 : Ngôi sao của ngày mai (6)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đương nhiên phần lớn cô gái đều hiểu, cũng rõ ràng thứ bọn họ muốn là gì, ngay từ đầu còn có người không nguyện ý, nhưng mà nhìn chị em bên cạnh có hy vọng được quay phim, nổi danh khắp chốn, ai còn có thể nhịn được?



Rất có thể Lưu Xuân Hoa đã bắt được nhược điểm của mấy cô gái này, cũng tiến hành lợi dụng.



Lưu Xuân Hoa căn dặn xong, đã đi đến cửa phòng bao.



Bà ta không tiến vào, mà gửi một tin nhắn cho người ta.



Bên trong rất nhanh có người đi ra, Lưu Xuân Hoa chỉ vào Sơ Tranh: "Chính là người này, còn là một người mới, anh chiếu cố chút nhé."



Người kia liếc thấy tướng mạo của Sơ Tranh, con ngươi sáng lên, tất cả đều là sắc thái kinh diễm.



"Được, giao cho tôi, mau đi vào với tôi."



Người kia dẫn Sơ Tranh đi vào.



Phòng bao rất lớn, bên ngoài là phòng tiếp khách giản dị, bên cạnh là bình phong khắc hoa đứng thẳng, sau tấm bình phong mơ hồ có một số người ngồi, tiếng trò chuyện từ bên trong truyền tới.



Ánh sáng không tính là sáng, là loại ánh sáng lờ mờ rất mập mờ.



Sơ Tranh vòng qua bình phong, thấy rõ người ở bên trong.



Sau đó Sơ Tranh ngừng lại ở đó.



Vì sao vị hôn phu của nguyên chủ lại ở chỗ này!!



Vị trí bên trái nhất được người ta dọn dẹp ra một không gian rất lớn, để tiện cho xe lăn của người đàn ông có thể để xuống.



Người đàn ông một tay chống trán, một tay khác vuốt vuốt một ly rượu, không có hứng thú lắm với tiệc rượu trước mặt.



Đây chính là vị hôn phu của nguyên chủ—— Cố Ngự.



Nghe nói Cố Ngự là con lai, ngũ quan thâm thúy lập thể hơn nhiều so với người phương Đông, sóng mũi cao đến mức hắt ra một cái bóng trên gương mặt, ánh sáng mờ nhạt dọc theo sườn mặt phi phàm tuấn mỹ của người đàn ông, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, uốn lượn kéo dài đến cổ của hắn, lại một đường hướng xuống, đi vào trong cổ áo sơ mi chưa được cài kín kẽ của hắn.



Người đàn ông này trước kia ở dưới ánh đèn, vô số fan hâm mộ điên cuồng vì hắn.



Bây giờ rời khỏi sân khấu, hắn vẫn có vốn liếng khiến người ta điên cuồng vì hắn như cũ.



Sơ Tranh tiến vào, tiếng trò chuyện liền ngừng lại.



Mọi người ở trong này cũng ra dáng lắm, ngược lại không ai nói mấy lời hạ lưu gì đó, chỉ là có người ánh mắt nhìn Sơ Tranh lộ ra mấy phần ý tứ ẩn hiện.



Trong phòng bao còn có mấy cô gái, tách ra ngồi ở giữa những người này.



Có thể nhìn ra được, những cô gái này đều có nhan sắc rất cao, thang điểm 10 thì những cô gái này có thể được 8 điểm.



Hơn nữa nhìn cũng không giống mấy người bình thường kia lắm, bọn họ cũng không tùy tiện, ngược lại biết tiến biết lui, quần áo vừa vặn, thậm chí có thể nói là cử chỉ ưu nhã.



Mấy người đàn ông này cũng coi như quy củ, nhiều nhất là khoác tay lên bả vai cô gái.
Sơ Tranh rất lễ phép: "Trương tiên sinh."



Chờ người trên bàn tự giới thiệu xong, mọi người cũng không dám quấy rối vị sát thần Cố Ngự này nữa, dồn dập quay chủ đề về chuyện đang bàn luận lúc nãy.



"Tần tiểu thư, cô thật đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt." Giọng của Cố Ngự không lớn, vừa vặn chỉ có Sơ Tranh có thể nghe thấy: "Tần gia ném cho một người như cô, Cố gia tôi gánh không nổi."



Sơ Tranh đại khái hiểu được vừa rồi vì sao Cố Ngự lại lên tiếng.



Nếu như cô ở đây bị những người này đùa giỡn, chờ sau này biết cô là vị hôn thê của Cố Ngự, thì đến lúc đó người sợ hãi chính là những người đùa giỡn này, nhưng người mất mặt lại là Cố Ngự.



Nói ra có lẽ anh không tin, tôi chỉ đến xem thôi.



"Anh cho rằng tôi tới đây làm gì?" Sơ Tranh rất bình tĩnh hỏi lại.



Ánh mắt Cố Ngự đảo qua người trên bàn: "Cô muốn lấy được tài nguyên từ trong tay bọn họ, không trả giá đắt mà cô cho rằng có thể thành công sao?"



Từ ngày đầu tiên người phụ nữ này chuyển vào ở, Cố Ngự đã tra xét tất cả mọi chuyện của cô ta.



Thậm chí biết...



Ánh mắt Cố Ngự trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.



"Tôi là tới tìm anh."



Rõ ràng Cố Ngự không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói ra một câu như vậy: "Tìm tôi?"



"Vị hôn phu anh một ngày trăm công ngàn việc, cả ngày không nhìn thấy người, tôi đành phải tự mình đến tìm người, có vấn đề gì không?"



Cố Ngự: "..."



Người phụ nữ này tuyệt đối là đang nói mò.



Cố Ngự cười lạnh: "Làm sao cô biết tôi ở đây?"



Sơ Tranh biết nghe lời phải đáp: "Theo dõi anh."



Cố Ngự: "Cô ra ngoài sớm hơn tôi."



Ôi!



Hóa ra anh ở nhà cơ đấy!



"Tôi không thể ở bên ngoài chờ anh đi ra ngoài à?" Sơ Tranh ngừng một chút, quật ngược lại: "Anh ở nhà mà còn trốn tránh tôi, anh cũng thật thú vị."



Cố Ngự: "..."



***



Tình hình dịch bệnh lại phức tạp hơn rồi:<<



Mọi người nhớ cẩn thận và bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt nha, nhất là các bạn ở Hà Nội:<<<