Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1805 : Ngôi sao của ngày mai (7)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Editor: Shu: shu231



Hạ Lan Tâm Nhiên



(Sorry mọi người, nãy đăng nhầm bản chưa beta:<<< mong mọi người lượng thứ.)



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh bị bản lĩnh nói bừa của mình làm bội phục sát đất, tùy cơ ứng biến chính là mạnh như thế đấy!



Tâm tình Cố Ngự thì không tươi đẹp như vậy, người đàn ông trầm mặt, đột nhiên nhìn người đứng sau một cái, người kia lập tức tiến lên đẩy Cố Ngự rời đi.



"..."



Đây là sao chứ!!



Cố Ngự vừa động, cả phòng bao đều yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Ngự.



Là bọn họ quá ồn ào sao?



Hay là lạnh nhạt với vị lão gia này rồi?



Nhưng mà không ai dám nói chuyện, chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn theo, kỳ vọng vị lão gia này có thể tự nói ra bất mãn.



"Còn không đi?" Cố Ngự thấy Sơ Tranh ngồi bất động, thấp giọng nói một tiếng.



Sơ Tranh: "..."



Mi bảo ta đi ta liền đi à!



Ta không cần mặt mũi nữa sao?!



-



Sơ Tranh bình tĩnh đi theo Cố Ngự rời khỏi phòng bao, vệ sĩ của Cố Ngự đẩy hắn đi phía trước, Cố Ngự dùng một tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.



Lúc chờ thang máy, ánh mắt Cố Ngự rơi trên người cô.



"Tần tiểu thư, tôi hy vọng lần sau cô sẽ không xuất hiện ở loại tiệc rượu này nữa, chú ý thân phận của cô một chút."



"Thân phận gì cơ? Vị hôn thê của anh?"



Vẻ mặt Cố Ngự trở nên kì quái: "Cô biết là tốt rồi, cho dù cô có không nguyện ý đi chăng nữa, thì bây giờ cô vẫn là vị hôn thê của Cố Ngự tôi."



Đinh ——




Sơ Tranh cũng không đuổi theo, dù sao thiết lập cao quý lãnh diễm của cô không thể sụp đổ.



Ngay lúc Sơ Tranh chuẩn bị đi lái xe của mình, bên cạnh đột nhiên có một người lao tới, đầu đụng vào trên người cô.



Vừa rồi lực chú ý của Sơ Tranh đều đặt trên người Cố Ngự, cũng không chú ý tới có người chạy qua đây.



Cô bị đâm lảo đảo một cái, nhưng cô không ngã, ngược lại người đụng cô lại té ngã.



Nhưng vào lúc này, bên cạnh có một trận gió thổi qua, thân ảnh cao lớn nâng người trên mặt đất dậy: "Không sao chứ?"



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn qua, nội tâm lập tức lăn qua mấy trận mưa đạn: oan gia ngõ hẹp, âm hồn bất tán, báo thù rửa hận...



【... 】 Hai cái phía trước có thể lý giải, cái phía sau là cái quỷ gì?



Hai người này không phải ai khác, một người là Phó Tinh Thần vừa mới thấy hồi nãy, một người là con chó điên Niên Nguyệt kia.



Niên Nguyệt được Phó Tinh Thần đỡ dậy, khẩn trương lắc đầu: "Em không sao... Cô ấy..."



Niên Nguyệt ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức cả kinh, theo bản năng kêu ra tiếng: "Sơ Tranh?"



Sơ Tranh?



Phó Tinh Thần nhìn về phía cô gái đối diện, khó trách vừa rồi hắn ta cảm thấy gương mặt cô gái này quen thuộc, hóa ra là Tần Sơ Tranh...



Tần Sơ Tranh sao lại trông như vậy?



Bộ dạng Tần Sơ Tranh trong ấn tượng của Phó Tinh Thần căn bản không phải như vậy.



Niên Nguyệt kêu xong đáy lòng liền lộp bộp một chút, lập tức quay đầu nhìn Phó Tinh Thần.



Nhìn ra nét tìm tòi nghiên cứu và nghi hoặc dưới đáy mắt Phó Tinh Thần, trái tim của Niên Nguyệt lại trầm xuống một phen.



Cô ta vẫn luôn biết Sơ Tranh rất đẹp, loại xinh đẹp này, là loại xinh đẹp mà bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều ghen tị.



Không nghĩ tới, cô ta vừa rời đi chưa được bao lâu, cô lại xuất hiện trước mặt Phó Tinh Thần với bộ dạng này.



Tâm tư Niên Nguyệt bách chuyển thiên hồi, rất nhanh liền lộ ra một bộ dáng vừa khổ sở vừa áy náy: "Sơ Tranh... Cô... Cô gần đây sống có tốt không?"



"Không có cô, tôi sống rất tốt." Ngữ khí của Sơ Tranh lãnh đạm, hoàn toàn không giống với người mà Niên Nguyệt quen thuộc.



Niên Nguyệt bị câu nói kia của Sơ Tranh làm cho sắc mặt khẽ biến.



Phó Tinh Thần nhíu mày, vừa định nói chuyện, Niên Nguyệt đã giành trước một bước.