Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 180 : Vương gia vạn phúc (10)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tĩnh vương đến —— "



"Đoan vương đến —— "



Âm thanh bén nhọn của thái giám truyền đến, hai vị vương gia lần lượt bước vào điện, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, có lẽ cũng không biết hôm nay đến đây có chuyện gì.



"Vinh vương đến —— "



Thiếu niên bạch y đi qua đại điện, nếu như không phải giữa hai đầu lông mày mang theo vài phần lệ khí không thuộc về cái tuổi này, thì kỳ thật Vinh vương cũng là một mỹ thiếu niên.



"Sao không ai nói lời nào thế?" Vinh vương vừa tiến vào liền đánh vỡ trầm mặc: "Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh."



"Bát hoàng đệ."



Đoan vương lắc đầu: "Chúng ta làm sao có thể so sánh với bát hoàng đệ được."



"Tam hoàng huynh." Tĩnh vương thấp giọng nhắc nhở.



Đoan vương lập tức ngừng lại, nịnh nọt Vinh vương vài câu.



Trong mấy vị vương gia này, cũng chỉ có Vinh vương có thể tùy ý làm bậy.



Ai bảo y là thân đệ của Hoàng đế chứ.



Những vương gia như bọn họ, vốn nên trở về đất phong sau khi Hoàng đế đăng cơ, nhưng bây giờ toàn bộ vẫn ở trong kinh thành.



Hoàng đế nói cái gì mà luyến tiếc huynh đệ ở cách xa nhau ngàn dặm.



Kì thật cũng chỉ là biến tướng để giam lỏng mà thôi.



"Lục vương gia đến —— "



"Lục hoàng huynh tới." Vinh vương đối với Yến Quy, rõ ràng hứng thú hơn so với các vương gia khác rất nhiều.



Sơ Tranh nhìn về phía cửa điện, thiếu niên mang theo ngọn đèn tiến đến, gió lạnh từ cửa thổi vào trong điện, làm vạt áo thêu ám văn tung bay, bàn tay hắn nhô ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng đè lại áo choàng.



Ngón tay thon dài như ngọc trúc, vừa vặn bị ngọn đèn chiếu vào, như càng lộ ra vẻ trong sáng.



Nhưng xung quanh hắn quá yên tĩnh.



Giống như đang bị giam hãm ở một thế giới khác.



Thế giới kia tĩnh mịch yên ắng, không ai có thể làm bạn cùng hắn.



Thiếu niên chậm rãi đi vào đại điện, dưới ánh mắt hứng thú dạt dàu của Vinh vương, lên tiếng: "Tam hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, bát hoàng đệ."




Nhưng ánh mắt Hoàng đế quả thật không tốt lắm, rất có khí thế của một bạo quân.



Hoàng đế lời ít ý nhiều nói hai câu mở màn, nhưng cũng không nói về mục đích của ngày hôm nay, chỉ cho người truyền ca múa.



Âm thanh của sáo trúc dần dần vang lên, những vũ nữ nhanh nhẹn vào điện.



Bầu không khí trong điện dường như cũng bình thản xuống.



Sơ Tranh biết trước kịch bản, nên thừa biết mục đích hôm nay của Hoàng đế.



Chính là vì tuyển phi mà thôi.



Ừm!



Đơn giản như vậy đấy.



Ánh mắt hung ác nhanh hiểm của Vinh vương đảo qua đám người phía dưới, cuối cùng dừng lại trên người Yến Quy.



Sau khi một khúc ca vũ kết thúc, Vinh vương bỗng nhiên lên tiếng: "Hoàng huynh, không bằng để Lục hoàng huynh múa cho chúng ta xem một chút?"



"Ồ?" Hoàng đế nhíu mày, rất phối hợp hỏi: "Lục hoàng đệ còn biết cái này à?"



Vinh Vương: "Đương nhiên Lục hoàng huynh biết, phải không Lục hoàng huynh?"



Vinh vương khi dễ Yến Quy là thói quen, trước kia Hoàng đế cũng thường xuyên làm, nhưng sau khi lên làm Hoàng đế, thì phải có uy nghiêm của Hoàng đế, cho nên y liền dung túng cho Vinh vương làm.



Yến Quy siết chặt nắm đấm, từ vị trí của mình đứng lên.



"Bẩm bệ hạ, thần đệ không biết."



Vinh vương lập tức không vui: "Không biết? Nói bậy, rõ ràng ngươi biết! Không phải Lục hoàng huynh không muốn múa cho chúng ta xem chứ, vậy chi bằng..."



"Ta múa." Yến Quy tiếp lời, nói.



Vinh vương lập tức đắc ý.



Yến Quy hít sâu, đi vào giữa điện.



"Các ngươi cúi thấp đầu làm gì, đều ngẩng lên hết cho ta, dáng múa của Lục hoàng huynh ta không phải ai cũng được chiêm ngưỡng đâu, đây chính là phúc khí của các ngươi!"



Vinh vương quát những người phía dưới.



Hai người này có phải tâm lý vặn vẹo không?



Sơ Tranh hỏi Vương Giả.



【 Ừm... Bọn họ lớn lên dưới tư tưởng giáo huấn của thái hậu, thái hậu cho rằng mẫu thân của Yến Quy là đồ đê tiện, thừa dịp bà ta thất sủng câu dẫn Hoàng đế, hơn nữa, bắt nạt người khác nhiều sẽ nghiện. 】 Vương Giả khách quan phân tích kịch bản.