Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 181 : Vương gia vạn phúc (11)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hưởng thụ quen khoái cảm khi bắt nạt người khác, nên rốt cuộc không dừng lại được nữa.



Sơ Tranh không có cái tâm tư kia, cô chỉ muốn đơn giản mau lẹ giải quyết hết tất cả phiền phức.



Vương bát đản, con chó điên này!



【 Khoan đã, tiểu tỷ tỷ, cô nói chút đạo lý đi, sao tự nhiên lại mắng ta!? 】 Vương Giả phát điên, nó lại làm sai chỗ nào rồi.



Yến Quy đứng trong đại điện, trên gương mặt trắng nõn không biết là tái nhợt vì khuất nhục, hay là hắn vốn đã như vậy.



Ngón tay trắng nõn thon dài từ trong tay áo duỗi ra, ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên cánh tay, làm nổi bật các ngón tay hết sức xinh đẹp.



Vinh vương cười một cách càn rỡ, đáy mắt đều là hưng phấn vặn vẹo.



Ngón tay Sơ Tranh khẽ nhúc nhích, tơ hồng từ trong tay áo cô nhô ra, vui sướng quấn hai vòng quanh đầu ngón tay cô, rồi nhanh chóng vụt ra, lao thẳng về phía Vinh vương.



Trước mắt bao nhiêu người, sắc mặt Vinh vương đột nhiên biến đổi.



Y giơ tay kéo cổ mình, sắc mặt đỏ bừng lên.



"Cứu..."



Yến Quy ngước mắt nhìn lại, trong con ngươi tĩnh mịch là bộ dáng của Vinh vương lúc này cùng với ánh đèn dầu hòa quyện.



Xấu xí, khó coi...



"Vinh vương điện hạ!" Công công bên người Hoàng đế kinh hô một tiếng.



"Hoàng đệ!" Hoàng đế bước một bước dài tiến lên: "Sao thế?"



Vinh vương đột nhiên hất Hoàng đế ra, rút thanh đao của thị vệ đứng sau, bổ về phía Hoàng đế.



Sơ Tranh như đang chơi trò giật dây rối gỗ, điều khiển Vinh vương chém Hoàng đế.



"Vinh vương!!" Tránh được mấy lần, Hoàng đế hiển nhiên tức giận rồi.



Trong tràng cảnh hỗn loạn, Vinh vương bị người ta chế phục, đè xuống mặt đất, cuối cùng có thể là sợ y tiếp tục phát điên, nên trực tiếp đập cho hôn mê luôn.



Tơ hồng quấn lấy Vinh vương chậm rãi buông y ra, lui về bên người Sơ Tranh.



【...】 Hình thức vô địch của tiểu tỷ tỷ quả thật trâu bò.



Ta đã nói ta rất lợi hại, sao mi còn bắt ta đi phá sản làm gì.



【...】 Thân là hệ thống bại gia là ta sai à!!



Hoàng đế không bị thương, nhưng lúc này cũng tức giận không nhẹ, quát lớn một tiếng: "Đưa Vinh vương xuống dưới cho ta."



"Chuyện gì xảy ra thế?"



"Vừa rồi Vinh vương giống như bị trúng tà vậy, ánh mắt thật dọa người."



"Trúng tà..."



Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, hai chữ trúng tà này giống như chạm phải cái chốt mở nào đó, ánh mắt hung ác nham hiểm đột nhiên rơi vào người Trình Tiêu đang đứng ngồi không yên.



"Nhị tiểu thư Trình gia lưu lại, những người còn lại đều lui đi."
"Ngươi đến sớm hơn ta tính một chút." Tiểu đạo sĩ giơ bàn tay đầy dầu mỡ lên chào cô.



Sơ Tranh lấy một tập ngân phiếu từ trong tay áo ra.



"Chuyện thành rồi?"



"Không phải ngươi tính toán được à?"



"Chuyện đó không giống với việc có được xác nhận từ ngươi nha."



Tiểu đạo sĩ đem đống ngân phiếu hắn xem như bảo bối nhét vào người.



Không có râu ria giả và lông mày giả, tiểu đạo sĩ mi thanh mục tú nhìn trẻ ra không chỉ một chút.



Hắn chậc chậc hai tiếng: "Dù sao cũng là muội muội của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa thế?"



Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Nàng không vào, thì ta phải vào."



Ngươi không vào địa ngục thì ai vào.



Mặc kệ là ai vào, dù sao cô cũng không vào.



"Không nghĩ tới có một ngày ta cũng có thể lừa gạt được Hoàng đế." Tiểu đạo sĩ gật gù đắc ý uống hai ngụm rượu.



Chuyện Sơ Tranh bảo hắn xử lý, chính là việc làm cho trên danh sách có tên Trình Tiêu.



Hơn nữa còn truyền một thuyết pháp đến tai Hoàng đế.



Nói trong mệnh của Trình Tiêu có chữ quý, là phúc tinh từ trên trời rơi xuống, có thể bảo vệ bệ hạ trường sinh, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.



Tiểu đạo sĩ hiếu kì hỏi: "Nếu như Hoàng đế phát hiện ra nàng ta vô dụng, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy đến toàn bộ Thành vương phủ, ngươi không lo lắng sao?"



"Không lo lắng."



Dù sao cũng không đánh thắng ta!



Sợ cái gì!



"Được, ngươi lợi hại." Tiểu đạo sĩ giơ ngón tay cái: "Sau này có chuyện gì tốt, nhớ phải gọi ta."



Sơ Tranh: "..."



...



Hoàng cung, tẩm điện của Hoàng đế.



Trình Tiêu quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, nhịp tim đập như sấm.



"Tới đây." Giọng nói của nam nhân từ phía trước truyền đến.



Cả người Trình Tiêu đều đang phát run, cứng đờ không nhúc nhích.



"Tới đây!" Hoàng đế rõ ràng đang tức giận: "Còn muốn trẫm mời ngươi tới à?"



Lúc này Trình Tiêu mới đứng dậy, khoảng cách chỉ có mấy bước, mà nàng ta đi như cả nửa ngày.



"Cởi áo."



Trình Tiêu cắn răng, run rẩy đến cởi y phục của Hoàng đế, Hoàng đế kéo tay Trình Tiêu, ấn nàng ta vào ngực: "Ngươi rất sợ trẫm?"