Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 182 : Vương gia vạn phúc (12)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Thần, thần nữ không dám."



"Vậy ngươi run cái gì?" Hoàng đế híp mắt đầy nguy hiểm, bàn tay vuốt ve sau lưng nàng ta.



"Thần nữ... thần nữ không có." Trình Tiêu từ từ nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn Hoàng đế.



Cơ thể nàng ta đột nhiên bị nâng lên, sau đó bị ném lên trên giường, thân thể nam nhân bao trùm tới.



Y phục trên người bị thô bạo giật ra.



Nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì thân dưới đã bị xỏ xuyên qua, sắc mặt Trình Tiêu bỗng chốc trắng bệch.



"Bệ hạ, Diệp tướng quân cầu kiến."



Trong cơn đau đớn, Trình Tiêu mơ hồ nghe thấy tiếng cung nhân bên ngoài bẩm báo, thanh âm kia dần dần xa dần.



...



Cung Vạn Phúc.



Cung điện to lớn nhưng lại vắng vẻ hoang vu, rất nhiều nơi bởi vì lâu năm chưa được tu sửa nên cũ nát không chịu nổi.



Cũng chỉ có chính điện còn miễn cưỡng có thể xem được.



Thiếu niên chậm rãi cởi bỏ y phục diễm lệ đến cực điểm trên người.



Quanh thân hắn lúc này có một cỗ tĩnh mịch đầy áp lực quanh quẩn.



Cùng với cung điện cũ nát, dường như càng hợp nhau hơn.



Y phục rơi xuống mặt đất, thiếu niên đi chân trần dẫm qua xiêm y.



Tiểu thái giám phía sau mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: "Vinh vương thật quá đáng, ngài cũng là vương gia, sao có thể để ngài mặc y phục như thế chứ."



Thiếu niên nhẹ giọng nhắc nhở: "Nói chuyện chú ý một chút, nếu bị người khác nghe thấy ngươi sẽ bị phạt."



"Vương gia, ta chỉ tức giận thay ngài thôi."



Thiếu niên cúi thấp mặt, hàng mi dài che khuất ánh mắt của hắn, nửa ngày sau hắn mới lên tiếng: "Không có gì đáng ngại."



"Sao lại không có gì đáng ngại được? Vinh vương càng ngày càng quá phận, lần trước là ở trên đường, lần này còn ở ngay trước mặt nhiều người như vậy..."



Thiếu niên ngẩng đầu, trong đôi mắt màu nâu nhạt dường như có thêm mấy phần thần thái khác thường: "Sống sót quan trọng hơn."



Chỉ có sống sót, hắn mới có thể báo thù.



Chỉ có sống sót...



Tiểu thái giám đau lòng cho chủ tử của mình.




May mà tiểu thư không mặc.



Thành vương phi và nhị tiểu thư quả thực không thể nói lý.



Tiểu thư không tranh không đoạt, rốt cuộc đã chọc giận các nàng ở chỗ nào, mà lại đối xử với tiểu thư như thế chứ.



...



Khi Thành vương phi nghe thấy tin tức này là vào buổi trưa, bà ta không còn tâm trí đi tìm Sơ Tranh điều tra ngọn nguồn gì nữa, mà lo nghĩ biện pháp tiến cung xem Trình Tiêu.



Mặc dù Hoàng đế đánh Trình Tiêu, nhưng cũng không có ý tứ thả cho nàng ta xuất cung.



Thành vương phi quỳ nửa ngày, nhưng cũng không thể đưa được nữ nhi mình về.



Diệp Dương chỉ tiến cung vào đêm hôm đó, còn về sau cũng không đến nữa.



Ở trong cung một đêm, bây giờ Trình Tiêu đã là nữ nhân của Hoàng đế.



Nếu như Diệp Dương còn muốn có tiền đồ, thì sẽ không ngốc đến mức chạy đi tìm Trình Tiêu.



Huống chi Hoàng đế còn nghe được tin đồn bên ngoài, nói Diệp Dương và Trình Tiêu quá quan hệ không minh bạch.



Cho dù là chuyện phát sinh lúc trước, nhưng thân là đế vương, sao đáy lòng Hoàng đế lại không để tâm được?



Không phải sao, không quá hai ngày sau, Diệp Dương liền nhận được thánh chỉ.



Vẻ bề ngoài là thăng chức, nhưng ý tứ ngầm lại là giáng chức.



Thành vương phi bên này cũng thực sự không có cách gì, nên chỉ có thể an phận lại.



Đợi bà ta nhớ tới chuyện trong phủ, thì toàn bộ vương phủ đã hoàn toàn nghe theo Sơ Tranh.



"Tiện nha đầu, ngươi còn biết quy củ không!" Thành vương phi mang theo tâm phúc của bà ta, khí thế hung hăng đứng ngoài viện kêu la.



"Chỉ một hoàng mao nha đầu như ngươi mà muốn làm chủ vương phủ à?"



"Ngươi ra đây cho ta?"



"Sao ngươi lại ác độc như thế, nếu không phải do ngươi, Tiêu Tiêu sẽ không tiến cung! Ngươi, cái đồ sao chổi này, ngươi mau ra đây, ngươi đừng tưởng rằng trốn trong đó là xong chuyện!"



Tiêu Tiêu đáng thương của bà ta.



Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, bây giờ bọn họ không có chỗ dựa, thì Tiêu Tiêu làm sao sống nổi trong đó đây.



Thành vương phi càng đau lòng vì Trình Tiêu, thì lại càng oán hận Sơ Tranh.



Nhưng mặc kệ bà ta náo loạn ra sao, thì vẫn chẳng thấy được mặt Sơ Tranh.



Người trong vương phủ còn không nghe sai khiến.



Làm Thành vương phi tức đến mức lửa giận công tâm.