Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 183 : Vương gia vạn phúc (13)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tháng ba, cỏ mọc én bay, vạn vật tươi tốt.



Cành liễu xanh non rủ xuống mặt nước, làm sóng biếc dập dờn.



Các kiểu thuyền hoa tinh xảo bơi trên mặt nước, tạo nên cái bóng yểu điệu.



Sắc trời dần tối.



Thuyền hoa lần lượt rời đi, cuối cùng trên mặt hồ chỉ còn lại một chiếc thuyền hoa.



Chiếc thuyền hoa kia dừng ở cái đình giữa hồ, không lâu sau cũng bắt đầu rời đi.



Vinh vương ghé vào mạn thuyền, hướng về phía đình nghỉ mát hô to: "Lục hoàng huynh, thật xin lỗi, ta bỏ quên ngươi rồi, bằng không thì ngươi bơi về đi, ta ở trên bờ chờ ngươi, ngươi cũng đừng để ta chờ quá lâu."



Ở hồ nghỉ mát không chỉ có một mình Yến Quy, mà còn có một thị vệ nữa.



Nghe thấy Vinh vương nói, thị vệ kia trực tiếp xô Yến Quy về phía mặt nước.



Yến Quy làm sao có thể là đối thủ của thị vệ được.



Hắn thất tha thất thểu đi đến rìa của đình nghỉ mát.



Soạt --



"Ha ha ha ha..."



Vinh vương ghé vào trên mạn thuyền cất tiếng cười to.



Tiếng cười được mặt hồ gột rửa, trong màn đêm yên tĩnh, nó có vẻ hơi quỷ dị.



"Ta cảm thấy Vinh vương có bệnh." Lúc này mới cách thời điểm lúc trước y chém Hoàng đế được bao lâu đâu? Thế mà y lại ra ngoài nhảy nhót như điên được, xem ra Hoàng đế thật sự yêu thương người đệ đệ này!



【 Ta cũng cảm thấy. 】



【 Khoan đã tiểu tỷ tỷ, hình như thẻ người tốt không biết bơi đâu, sao cô còn phát rồ ở đây mà xem kịch được! 】



"Ta cũng không biết."



Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc.



Nghiêm túc đến mức Vương Giả cũng muốn tin.



Nó tin cái rắm!



Sơ Tranh chậm rãi trải giấy viết thư lên bàn, cánh tay trắng nõn ưu nhã nâng bút viết chữ.



【...】 Không phải đâu tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô sắp treo đến nơi rồi, cô còn viết thư! Viết thư làm gì nha!! Nhanh đi cứu người đi! Cơ hội tốt như vậy! Sao có thể bỏ qua được! Là cầm thú thì không thể bỏ qua!



Sơ Tranh không nghe Vương Giả gào thét, sau khi viết xong thì xếp giấy lại, vẫy tay gọi người đưa tin đến Tụ Viễn lâu.
Phù phù --



Làn nước lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng vọt tới.



Tứ chi của Vinh vương khua loạn xạ, nhưng không cách nào nổi lên được.



Vào lúc Vinh vương bị sặc nước, thân thể của y đột nhiên bay lên, không khí mới mẻ ùa vào làm y cật lực thở dốc.



Nhưng vẫn chưa hô hấp được mấy cái thì lại bị nhấn xuống dưới.



Cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.



Ngay lúc Vinh vương cảm thấy mình phải chết, thì lực đạo kia cuối cùng cũng buông lỏng, không nhấn y nữa.



Mượn ánh sáng của thuyền hoa, y nhìn thấy rõ người nhấn mình.



Sơ Tranh ngồi xổm trên ván gỗ, thần sắc băng lãnh nhìn y.



Vị trí của bọn họ lúc này là ở trong góc do hai chiếc thuyền hoa tạo nên, tối tăm, lạnh lẽo, âm trầm...



Cô nương nhấn y, giống như ác ma trong địa ngục, làm cho người ta cực kì sợ hãi.



Đáy lòng Vinh vương tràn đầy sợ hãi, nhưng bên ngoài thì vẫn to mồm: "Ta, ta sẽ để hoàng huynh giết ngươi! Tra xét Thành vương phủ, liên luỵ cửu tộc."



Sơ Tranh lại đè y xuống.



Lúc y không hô hấp được nữa thì kéo lên.



"Trình Sơ Tranh, đồ tiện nhân, ngươi nhất định sẽ chết không được yên lành, ta muốn giết ngươi! Ùng ục ục..."



"Ta muốn giết ngươi... Ùng ục ục..."



"Ta sai rồi, ta sai rồi." Vinh vương chịu thua.



Sơ Tranh buông tay ra, Vinh vương trầm xuống đáy nước, y tóm chặt lấy tấm ván gỗ.



Cô nương chậm rãi đứng dậy, cô đứng trên cao nhìn xuống, từng câu từng chữ vừa băng lãnh lại vừa bá khí: "Còn dám khi dễ hắn, hoàng huynh của ngươi sẽ phải khóc tang cho ngươi."



Thẻ người tốt không thể bị thương.



Phải bảo vệ thẻ người tốt thật tốt.



Làm người tốt!



Vinh vương thở hổn hển, đáy mắt tràn đầy oán độc: "Ngươi không sợ ta nói cho hoàng huynh biết sao?"



"Ta làm ngươi bị thương à?" Sơ Tranh hỏi.



"..."



Y ở trong nước, trên người đến một chút vết thương cũng không có.