Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1834 : Ngôi sao của ngày mai (36)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tham gia hoạt động xong, khi đang cảm thấy mình cần một người tài xế, thì xe của Cố Ngự liền ngừng ở trước mặt cô.



Sơ Tranh: "..."



Tới kịp thời như thế?



"Lên xe." Cố Ngự hạ cửa sổ xe xuống, tức giận nói một tiếng: "Chờ chó săn chụp hình à?"



Sơ Tranh mở cửa xe đi lên: "Sao anh lại tới đón em?"



"A." Cố Ngự hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải bà nội bảo tôi tới, thì tôi sẽ tới đón cô chắc?"



Cố hiếu thuận tìm cho mình một cái cớ thật hay, tuyệt không giả.



Sơ Tranh hơi trầm mặc, bắt đầu nói lời thoại không biết cô chôm được từ đâu: "Cố tiên sinh, em hi vọng chính anh tới đón em, làm tốt bổn phận người chồng của anh."



Cố Ngự xém chút bị sặc nước bọt: "Cô nói cái gì?"



Sơ Tranh ngồi nghiêm chỉnh, đâu ra đấy lặp lại: "Làm tốt bổn phận người chồng của anh."



Nói đến chuyện này, nóng nảy trong nội tâm Cố Ngự lại ép không nổi nữa: "Chuyện giấy chứng nhận kết hôn, cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Mà cô đã lấy giấy chứng nhận về rồi hả!"



Sơ Tranh rất có lý có tình: "Hỏi rồi."



Trên đầu Cố Ngự nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng: "Hỏi? Hỏi lúc nào?" Sao hắn không biết?



Sơ Tranh: "Trước đó anh gọi điện thoại, không phải em hỏi rồi à?"



Cố Ngự: "..."



May mà bây giờ không phải do hắn lái xe, nếu không thì bây giờ hắn đã tìm chỗ nào đó đâm vào rồi.



Cố Ngự hít sâu mấy hơi, khống chế xúc động muốn làm vệ sĩ phía trước tông xe.



Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, ánh đèn rực rỡ sắc màu trong thành phố hiện lên trên cửa sổ xe, tỏa ra ánh sáng lung linh.



Không biết yên tĩnh bao lâu, Cố Ngự đột nhiên lên tiếng: "Cô thật sự thích tôi?"



Sơ Tranh giơ tay, đưa mu bàn tay về phía hắn.



Chiếc nhẫn trên ngón tay hết sức bắt mắt.



Cố Ngự nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia: "Trước kia cô thích Phó Tinh Thần như vậy, bây giờ nói không thích là không thích, Tần tiểu thư, yêu thích của cô dễ thay đổi như thế sao?"



Phó Tinh Thần... Phó Tinh Thần...




Cố Ngự nhíu mày: "Phòng của cô không ở đây."



Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh: "Thực hiện chức trách của vợ chồng."



Cố Ngự bị kinh sợ.



Chức trách... Vợ chồng? Chức trách gì?



"Tần Sơ Tranh, cô có biết xấu hổ không!!" Cố Ngự đề cao âm lượng, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ra ngoài!"



Sơ Tranh trở tay liền khóa cửa lại, còn lung lay chìa khóa trong tay: "Anh muốn ra ngoài thì cứ ra, em không ra."



Cố Ngự: "..."



Quản gia thế mà lại đưa chìa khóa cho cô! Đây là quản gia của hắn sao? Chỗ này vẫn mang họ Cố sao?



Cố Ngự tức giận đến thổ huyết, thẹn quá thành giận trừng Sơ Tranh.



Người sau trực tiếp đặt gối xuống, điềm nhiên như không có việc gì nằm trên đó, hai tay giao nhau đặt ở phần bụng, nằm phi thường tiêu chuẩn.



Cố Ngự đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay: "Đưa chìa khóa cho tôi."



"Dựa vào cái gì?"



Cố Ngự cười lạnh: "Đây là chìa khoá phòng tôi, cô nói xem dựa vào cái gì!"



Sơ Tranh hơi trầm mặc, đột nhiên chống người dậy, giơ tay liền ném chìa khoá ra ngoài cửa sổ.



Cố Ngự: "!!!"



Người sau buông tay: "Mất rồi."



Có bản lĩnh thì anh nhảy xuống nhặt đi.



Cố Ngự nhìn ra câu nói này từ trên mặt cô, đừng hỏi hắn vì sao có thể nhìn ra, hắn chính là có thể!



"Tần tiểu thư, cô không cảm thấy vào phòng của một người đàn ông như thế này, không phải là chuyện mà một cô gái nên làm sao?"



"Chúng ta đã kết hôn."



Cố Ngự siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Đó là cô đơn phương kết hôn, tôi không đồng ý."



Sơ Tranh chậm rãi đáp: "Pháp luật tán thành."



"..."



Cố Ngự nghẹn lời.