Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1835 : Ngôi sao của ngày mai (37)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cố Ngự tỉnh táo một lát, quyết định không so đo với cô nữa.



Nam tử hán đại trượng phu, tính toán chi li với một người phụ nữ còn ra thể thống gì nữa, hắn nhường cô!



Cố Ngự lạnh mặt, túm chăn Sơ Tranh đang đắp đi, cầm tới bên ghế sofa.



Sơ Tranh: "..."



Sao thẻ người tốt bụng dạ hẹp hòi thế chứ?



Cố Ngự nằm trên ghế sofa lướt điện thoại, Sơ Tranh không nói chuyện với hắn, hắn cũng không lên tiếng, yên tĩnh một mình.



Thời gian bất tri bất giác đi đến rạng sáng, Cố Ngự để điện thoại di động xuống chuẩn bị đi ngủ.



Hắn nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, cô gái nằm nghiêng, thân ảnh tinh tế dưới tia sáng lờ mờ trong đêm tối, không khỏi có mấy phần đáng thương.



Đáy lòng Cố Ngự hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nằm xuống.



Nhưng mà không đến một phút đồng hồ, hắn lại ngồi dậy, ôm chăn mền qua đắp cho cô.



Trong phòng có hệ thống điều hòa không khí, mặc dù không cảm thấy lạnh, nhưng ngủ thiếp đi mà không đắp chăn thì vẫn rất dễ bị cảm mạo.



Cố Ngự đắp kín chăn, tắt hết đèn bên cạnh đi, cả phòng lâm vào bóng tối.



-



Ngày thứ hai Cố Ngự dậy thật sớm, muốn xem xem Sơ Tranh làm sao mà ra ngoài, kết quả cô hờ hững lấy chìa khoá từ trong túi ra.



Cố Ngự: "..."



Đồ hỗn trướng này!



Sau đó chỉ cần Sơ Tranh trở về, là tất nhiên sẽ chạy vào phòng của hắn.



Cố Ngự chỉ cần nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, là lập tức lên lầu, khóa cửa!



Nhưng bất kể hắn khóa thế nào, cuối cùng Sơ Tranh đều có thể đi vào được, tức giận đến mức Cố Ngự muốn dọn nhà.



"Tiên sinh, sắc mặt ngài không tốt lắm?" Quản gia vẻ mặt lo lắng: "Không nghỉ ngơi tốt sao?"



Cố Ngự: "..."



Đêm qua hơn nửa đêm Sơ Tranh chạy về, hắn cũng đã ngủ, cô leo từ cửa sổ vào, bạn có thể tưởng tượng xem đột nhiên nghe thấy âm thanh, trông thấy có người đang bò cửa sổ là cảm giác thế nào không?




Sơ Tranh theo sát lấy truy vấn: "Vậy anh thích ai."



"Tôi..." Cố Ngự trừng Sơ Tranh một cái: "Tôi thích ai, nói cho cô biết làm gì."



"Bây giờ em là vợ hợp pháp của anh, chẳng lẽ không nên biết."



"Hợp pháp?" Cố Ngự cười lạnh: "Trong lòng cô rõ ràng hợp pháp hay không hợp pháp."



Sơ Tranh móc tờ giấy kết hôn ra, đưa đến trước mặt Cố Ngự: "Giấy trắng mực đen, sao lại không hợp pháp?"



Cố Ngự: "..."



Bệnh tâm thần à!



Vì sao cô lại mang theo thứ đồ chơi này trong người chứ!!



Trước đó Cố Ngự thừa dịp cô không ở nhà, đi vào phòng cô tìm.



Tìm ra một đống xa xỉ phẩm loạn thất bát tao, nhưng không tìm được giấy chứng nhận kết hôn, kết quả cô cất giữ bên người!



Cố Ngự hít sâu một hơi: "Thứ này làm sao lấy được, trong lòng cô không rõ?"



Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Quốc gia phát."



Cố Ngự: "..."



Thật xin lỗi, hắn không nói lại được cô, có thể là bởi vì da mặt hắn không dày như cô, cũng dám mở to mắt nói lời bịa đặt! Còn nói đến lý lẽ hùng hồn như vậy.



Tỉnh táo!



Cố Ngự trấn an bản thân dưới đáy lòng một hồi, nói: "Lúc nào chúng ta đi ly hôn."



"Ly hôn?"



Vệ sĩ phía trước cũng khẽ run rẩy, vểnh tai lên nghe.



"Không thể nào, anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Sơ Tranh nhét tờ giấy kết hôn về lại trong túi.



Cố Ngự: "Cô cảm thấy thế này thú vị lắm sao? Chúng ta trước đó căn bản không có tình cảm, cô muốn một hôn nhân như thế?"



Em muốn chỉ có anh mà thôi.



Sơ Tranh trấn định nói: "Bồi dưỡng một chút không phải có rồi sao."



"..." Bồi dưỡng củ khoai tây ấy chứ bồi dưỡng! Còn bồi dưỡng một chút là có nữa chứ.