Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1836 : Ngôi sao của ngày mai (38)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau khi Cố Ngự yêu cầu ly hôn thất bại, liên tiếp mấy ngày đều ở công ty.



Hôm nay hắn vừa họp xong, dẫn người ra, nghe thấy có nhân viên thảo luận.



"Người dưới lầu là ai nhỉ, đợi sắp được một tiếng rồi."



"Ai cơ?"



"Chính là dưới lầu có một cô gái, cũng không biết là chờ ai, lâu như vậy rồi mà vẫn không có người xuống..."



"Cô gái?"



"Đúng thế."



Cố Ngự mơ hồ nghe thấy, cũng không để chuyện này trong lòng, đợi đến lúc tan tầm, xe của Cố Ngự đi từ nhà để xe ra, nhìn thấy người đứng ở cửa lớn, vẻ mặt có chút rạn nứt.



Sao cô lại ở đó!!



Cô gái mặc quần áo thoải mái, đội mũ và đeo khẩu trang, trong ngực ôm một bó hoa hồng tươi đẹp, người người lui tới, cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô.



"Dừng xe." Cố Ngự bảo tài xế dừng xe.



-



Cố Ngự trầm mặt, sải bước đi về phía Sơ Tranh: "Cô ở đây làm gì?"



Lúc trước hắn còn xem như chuyện bát quái mà nghe, kết quả người này lại đang chờ chính hắn.



Cô là heo sao? Ở bên dưới mà không biết gọi điện thoại cho mình, đứng ở chỗ này cho người ta vây xem, chó săn chụp được thì làm sao bây giờ!



"Chờ anh."



"Chờ tôi làm gì?"



Sơ Tranh đưa hoa trong ngực tới: "Tặng hoa cho anh."



"???"



Một người đàn ông như hắn, cần hoa sao? Có phải cô có hiểu lầm gì với định vị của mình rồi không!



Trong mắt Cố Ngự phản chiếu bó hoa tươi kia, nở rộ tươi đẹp rạng rỡ.



"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"



"Bồi dưỡng tình cảm." Bồi dưỡng tình cảm không phải đều bắt đầu từ tặng hoa sao?



Khóe miệng Cố Ngự khẽ co giật, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy không ít người cầm điện thoại di động chụp: "Lên xe."



Sơ Tranh ra hiệu Cố Ngự cầm hoa.
"Thật sao?"



"Ừ." Cố Ngự trấn định nói: "Bà nội lớn tuổi rồi, tôi không muốn chọc cho bà tức giận mà thôi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều."



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn.



Cố Ngự bị ánh mắt của cô nhìn đến không thoải mái lắm, ngay khi hắn đang suy nghĩ xem có nên nói câu gì để đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này không, thì giọng nói của Sơ Tranh truyền tới.



"Nhưng bà nội không biết em tặng nhẫn cho anh."



Cố Ngự: "..."



Cố Ngự cảm giác chiếc nhẫn trên ngón tay hơi nóng lên, cả ngón tay đều trở nên nóng bỏng.



Cố Ngự đen mặt lại, đuổi Sơ Tranh ra khỏi phòng.



Cửa phòng đóng sầm một tiếng, mang theo gió hắt lên mặt Sơ Tranh, lạnh căm căm.



"Tần... Tần tiểu thư, không... Không sao chứ?" Quản gia bưng khay, xem dáng vẻ có lẽ là định đến đưa cà phê.



Sau đó liền thấy một màn này... Có một loại cảm giác như người chồng phạm sai lầm bị vợ đuổi ra khỏi phòng.



Phi phi phi, Tần tiểu thư mới là con gái mà.



Sao ông có thể có ý nghĩ như vậy chứ, quá không nên!!



Sơ Tranh trấn định gảy gảy tóc: "Không sao, ban đêm đừng cho hắn uống cà phê, đổi thành sữa bò."



Quản gia do dự: "Nhưng mà tiên sinh..."



"Nghe tôi."



Quản gia: "..."



Quản gia hơi chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Sơ Tranh, đi đổi cà phê thành sữa bò.



Kết quả đổi lấy Cố Ngự cười lạnh một tiếng, nhưng Cố Ngự cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ bảo ông cút ra khỏi phòng.



Quản gia: "..." Tôi thật khổ quá nha.



-



Sơ Tranh tặng hoa chỉ là mới bắt đầu, cô hoàn toàn rập khuôn theo kịch bản nam chính theo đuổi người khác trên TV.



Cả ngày không đi quay phim, chạy tới giày vò hắn.



Hỏi han ân cần?



Đó thì không có, cô hỏi thì hỏi, nhưng câu trả lời của hắn tuyệt không quan trọng, cô cảm thấy như thế thì chính là như thế!



Trừ giới tính không đúng, thì thật đúng là một tổng tài bá đạo.