Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1840 : Ngôi sao của ngày mai (42)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không quan tâm sau đó Cố Ngự điều tra thế nào, cô đã đưa đến đây, nếu hắn còn không tra ra được, vậy còn không bằng để hắn hắc hóa cho rồi.



Sơ Tranh phát giác được bầu không khí có chút khẩn trương, bên cạnh Cố Ngự cũng nhiều hơn không ít người.



-



"Cố Ngự! Là Cố Ngự a a a!!"



"Ở đâu?"



"Ở bên ngoài đấy!"



Trong lúc Sơ Tranh nghỉ ngơi khi quay phim, đột nhiên có tiếng người kích động truyền vào, hai chữ Cố Ngự này phá lệ chói tai.



Cô ngồi ở phía xa, nhìn sang bên kia một chút, không có ý định nhúc nhích.



Chỉ qua mấy phút, Cố Ngự liền đi từ bên ngoài vào, đằng sau đi theo không ít người, ai cũng kích động đến sắp ngất.



Cố Ngự bị cản ở bên ngoài một hồi lâu, thoát thân tiến vào bên trong.



Trong này có người trông coi, những người kia không vào được, đứng ở bên ngoài không chịu đi, rướn cổ lên nhìn vào bên trong.



Cố Ngự sải bước đi đến trước mặt Sơ Tranh: "Em ngồi thoải mái quá nhỉ."



Trông thấy hắn tới, cũng không có chút phản ứng nào.



Sơ Tranh nhíu mày: "Đến thăm ban?"



"Không được?"



"Hiếm lạ." Sơ Tranh nói thầm một tiếng, thẻ người tốt có bao giờ chủ động tới thăm ban đâu? Trước đó đều là bị Cố lão phu nhân ép.



Cố Ngự híp mắt lại: "Em nói cái gì?"



Sơ Tranh một mặt đứng đắn: "Em nói chuyện?"



Cố Ngự: "..."



Cố Ngự lười so đo với cô: "Phòng nghỉ của em ở đâu?"



Không ít người trong đoàn làm phim đều đang nhìn qua phía bên này, thậm chí có người muốn tới, không phải nơi tiện nói chuyện.



Lúc này Sơ Tranh mới đứng dậy, dẫn Cố Ngự đến phòng nghỉ ngơi.



"Hai người bên ngoài kia về sau đi theo em." Cố Ngự phối hợp tìm nơi ngồi xuống: "Đừng để lạc đàn một mình."



Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Anh để bọn họ bảo vệ em?"



"Xem như thế đi."



"Em không cần bọn họ." Sơ Tranh chống bàn, hơi cúi người: "Nhưng mà, nếu Cố tiên sinh nguyện ý thiếp thân bảo vệ em, em miễn cưỡng tiếp nhận."
Ông Cố và bà Cố liếc nhau, xác định đối phương đều không nghe lầm, Cố lão phu nhân chính là nói như vậy.



"Mẹ, chúng nó lĩnh giấy khi nào? Vì sao chúng con không biết?"



"Anh chị biết cái gì?" Cố lão phu nhân cả giận nói: "Anh chị biết điển lễ tốt nghiệp trung học của Cố Ngự là ngày nào không? Anh chị biết Cố Ngự từng nhận được giải thưởng gì không? Anh chị biết Cố Ngự ngã bệnh lúc nào không? Anh chị biết cái đếch gì!"



Ông bà Cố: "..."



Cố lão phu nhân rất là bá đạo: "Chuyện này quyết định như vậy đi, gọi anh chị về, chỉ là hôn lễ cần đôi cha mẹ như anh chị mà thôi."



Ông bà Cố: "..."



Sơ Tranh rời đi trước khi bọn họ đi ra, mò đến thư phòng của Cố Ngự.



Cố Ngự vừa vặn đối mặt với cửa phòng, liếc thấy cô.



Sơ Tranh đóng cửa lại: "Em có việc hỏi anh."



Cố Ngự giương cằm, ra hiệu cô hỏi.



"Anh có biết chúng ta đính hôn, là bởi vì em có thể làm tiêu tan tai họa cho anh không?"



Cố Ngự nghe đến không hiểu ra sao: "Cái gì?" Tiêu tan tai họa cái gì?



"Anh không biết?"



"Anh biết cái gì?" Em nói cho rõ ràng ra coi.



Sơ Tranh nói lại đơn giản chuyện nghe được cho Cố Ngự một lần, Cố Ngự nhíu mày: "Anh không biết chuyện này."



Nhưng mà... Lúc trước khi chưa đính hôn, đoạn thời gian kia hắn xác thực rất không thuận lợi.



Nhưng sau khi đính hôn, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi hơn.



Sơ Tranh tiến lên, ôm lấy Cố Ngự: "Xem ra em quả thật có thể làm tiêu tan tai họa cho anh, Cố tiên sinh, anh nói đúng không."



"Nói chuyện thì cứ nói, em động thủ cái gì..." Cố Ngự không được tự nhiên, nhưng cũng không đẩy cô ra.



Cố Ngự ngẫm lại chuyện phát sinh gần đây, mặc dù hắn không muốn thừa nhận lắm, nhưng cô thật sự giống như đang mang đến vận may cho mình.



"Cố Ngự, bây giờ anh nguyện ý kết hôn với em không?"



Cố Ngự lập tức đứng lên, thẹn quá hóa giận nói: "Đều đã chuẩn bị hôn lễ, anh còn có chỗ mà đổi ý sao?"



"Có chứ."



Cố Ngự quay đầu: "Thật sao?"



"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Dù sao anh có nguyện ý hay không cũng không quan trọng, hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn."



Cố Ngự: "..."



Anh biết ngay mà!!