Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1841 : Ngôi sao của ngày mai (43)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Buổi tối ông Cố đến tìm Cố Ngự nói chuyện, không khí giữa hai cha con có chút lạnh nhạt.



Kỳ thật Cố Ngự cũng lâu lắm rồi chưa gặp ông Cố, lần trước là lúc nào... Hình như là khi hắn bị thương.



Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đối với hắn chỉ có yêu cầu.



Yêu cầu hắn làm được thế này thế kia, cũng rất ít khi thật sự quan tâm hắn.



Lúc này hai người ngồi cùng nhau, ở giữa cũng giống như cách một dải ngân hà.



"Con thật sự nghĩ kỹ rồi?" Ông Cố hút xong một điếu thuốc: "Đứa bé của Tần gia kia, đối với sự nghiệp sau này của con cũng không có trợ giúp gì."



Tần gia xem như trèo cao Cố gia bọn họ, lúc trước nếu như không phải Cố lão phu nhân, thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý đính hôn.



Vốn nghĩ chỉ là đính hôn, tuổi của bọn họ cũng nhỏ, đến lúc đó lại nói.



Ai biết sẽ là cục diện bây giờ.



Cố Ngự hỏi: "Vậy cha cảm thấy con phải kết hôn với ai, mới có thể trợ giúp cho con?"



"Kiều Vi của Kiều gia không phải vẫn luôn thích con..."



"Cha, con là hàng hóa sao?"



"Con nói gì vậy?" Ông Cố nhíu mày: "Cha chỉ nghĩ cho tương lai của con, trước đó không phải con không thích đứa bé Tần gia kia sao?"



"Cảm ơn cha vì đã vì con mà cân nhắc nhiều như thế." Thái độ của Cố Ngự rất khách sáo: "Con và cô ấy đã lãnh giấy hôn thú, hơn nữa con không có ý định đổi giấy khác, cho nên làm phiền ngài có mặt trong hôn lễ của con."



Nói xong Cố Ngự liền đứng dậy rời đi.



Ông Cố: "..."



-



Ông bà Cố không đồng ý lắm, nhưng mà Cố Ngự và Cố lão phu nhân đều không có ý kiến, ý kiến của bọn họ thì không quan trọng lắm.



Hôn lễ cử hành vào cuối tháng sáu.



Ông bà Tần làm cha mẹ nhà gái, tự nhiên phải có mặt.



Sơ Tranh ở trong phòng trang điểm, bà Tần đứng ở một bên nhìn, chờ sau khi thợ trang điểm rời đi, lúc này bà Tần mới lên tiếng: "Con biết chuyện em trai con muốn đi làm tuyển thủ E-sports không?"



"Không biết."



Bà Tần nhíu mày: "Con thật sự không biết?"




-



Sau đó bà Tần từng đến tìm Sơ Tranh mấy lần.



Đều bảo cô khuyên Tần Sơ Chiêu.



Tần Sơ Chiêu không phải không ngang bướng, cậu mà cứng đầu lên, thì bọn họ cũng không có cách nào.



Nhưng lúc này Tần Sơ Chiêu đều nghe lời chị gái, cho nên bà Tần mới tới cửa tìm Sơ Tranh.



Sơ Tranh sao lại đi quan tâm chuyện này chứ.



Tần Sơ Chiêu muốn đi con đường kia, đó là do chính cậu chọn, Sơ Tranh đi khuyên làm gì.



Hơn nữa sau đó cô có hỏi qua Tần Sơ Chiêu, nghe ý kia của cậu, cũng căn bản không có ý muốn buông tha.



Vì chuyện này, cha mẹ Tần gia tức giận đến mức sắp chảy máu não.



Đáng tiếc làm cách nào cũng không ngăn được Tần Sơ Chiêu.



Cuối cùng Tần Sơ Chiêu trực tiếp bỏ nhà đi ra ngoài.



Có nhân ắt có quả, báo ứng của Tần gia chính là Tần Sơ Chiêu.



"Bao giờ em mới về?" Sơ Tranh nhìn đứa em trai tiện nghi nằm trên ghế sofa chơi game, nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt.



Bỏ nhà ra đi, lại trốn đến chỗ này của cô.



"Chị, chị đuổi em đi sao?" Tần Sơ Chiêu lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất.



"Tần phu nhân ngày nào cũng gọi điện thoại cho chị, rất phiền."



"..." Tần Sơ Chiêu nhìn về phía Cố Ngự bên cạnh: "Anh rể ~ "



Cố Ngự ngẩng đầu, lấy thân phận anh rể nói một câu: "Nó thích ở đây thì em cứ để nó ở, dù sao nhà cũng lớn như thế mà."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh nhịn một chút, đi đến chỗ Tần Sơ Chiêu bên kia: "Em nhất định muốn theo nghề đó?"



"Dạ dạ dạ." Tần Sơ Chiêu gật đầu như gà con mổ thóc.



Sơ Tranh đập tiền thu mua một câu lạc bộ, nhét Tần Sơ Chiêu tới, để cậu tùy tiện chơi, chỉ cần đừng chạy đến chỗ cô nữa là được.



Tần Sơ Chiêu cảm động đến rơi nước mắt: "Chị, chị thật tốt."



"Cảm thấy chị tốt thì đừng có chạy đến chỗ chị nữa." Đừng quấy rầy ta và thẻ người tốt, ta sẽ rất cảm ơn mi!