Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1846 : Mê thất hoang dã (3)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Anh Cao tìm một vòng, ngay cả cái bóng của chủ thuyền cũng không thấy được.



Những người khác lần lượt thức dậy, đi từ bên trong ra, vây quanh trên boong thuyền.



Người ra đầu tiên là hai người đàn ông trong đội ngũ của anh Cao, đằng sau có một cô gái khác trong đội ngũ của anh Cao đi theo.



Sắc mặt cô gái kia tái nhợt không có huyết sắc, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ sệt.



Chuyện tối ngày hôm qua, đối với người thường xuyên thám hiểm mà nói, thì cũng không tính là gì.



Chắc hẳn cô gái kia chưa từng trải qua chuyện này, cũng không biết vì sao đám người anh Cao nhất định phải mang theo cô gái này.



Người ra tiếp theo chính là ba người Lam Thần đi cùng nguyên chủ.



Lam Thần tìm Sơ Tranh khắp nơi, trông thấy cô, lập tức chạy tới: "Tiểu Tranh, sao em lại ra đây sớm thế, lỡ như bên ngoài có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?"



Ánh mắt Sơ Tranh khẽ dao động qua lại giữa Lam Thần và mặt nước, cuối cùng bàn tay chụp lấy mạn thuyền không đáp lời.



"Tiểu Tranh, cậu dậy sớm thế." Lê Điềm và Tạ Ninh Phong cùng nhau đi tới.



Tạ Ninh Phong là một nam sinh không nói nhiều, đi theo bên cạnh Lê Điềm, tận tụy đưa nước đưa quần áo cho cô ta.



"Sao lạnh thế này?" Lê Điềm còn chê đông chê tây.



"Trên thuyền không có nước nóng, em chấp nhận một chút đi."



"Ai, phiền chết..." Lê Điềm nhìn người xung quanh: "Đã tìm được chủ thuyền chưa vậy? Không phải ông ta ném chúng ta lại chỗ này đấy chứ!!"



Nghĩ đến bão tố đêm qua, Lê Điềm vẫn còn thấy sợ hãi.



Người bên phía anh Cao cũng đang hỏi: "Đã tìm được người chưa?"



"Vẫn chưa..."



"Đi đâu chứ... Ở đây lại không có nơi nào khác có thể đi được... Không phải là rơi xuống nước rồi chứ?"



Lời này nhắc nhở mọi người, dồn dập ghé vào mạn thuyền nhìn xuống phía dưới.




Bây giờ vừa vặn có mười người, chú Dân không tham gia, người bên phía anh Cao đều lục tục giơ tay, đồng ý tiếp tục đi.



Đám Sơ Tranh bên này có giơ tay hay không cũng không quan trọng nữa.



Thiểu số phục tùng đa số.



"Nếu đã vậy thì chúng ta tiếp tục đi thôi." Anh Cao giải quyết dứt khoát.



"Nhưng thuyền này làm sao mà lái đây?" Lê Điềm nhíu mày: "Các anh biết lái thuyền không?"



Đêm qua chính là vì sự cố nên mới dừng lại, bây giờ cũng không biết đã sửa được chưa.



"Vừa rồi tôi đã xem rồi, thuyền đã bình thường rồi, đêm qua chắc chủ thuyền cũng đã sửa xong..." Nói đến đây thần sắc anh Cao trở nên trang nghiêm hơn mấy phần: "Tiểu Mạc, tôi nhớ cậu biết lái thuyền đúng không?"



"Từng học một chút." Người đàn ông được gọi là Tiểu Mạc gật đầu.



Sơ Tranh chống cằm, ánh mắt đi một vòng trên người anh Cao, lại chậm rãi rơi xuống người cô gái ngồi ở trong góc.



Anh Cao rất có phong phạm của lãnh đạo, trong khoảng thời gian ngắn đã phân phối xong.



-



Sơ Tranh tìm hiểu rõ người bên phía anh Cao một lượt, trừ anh Cao và Cam Lộ, còn có hai người đàn ông nữa, một người biết lái thuyền là Tiểu Mạc, và người còn lại là Tiểu Khâu.



Cụ thể tên là gì thì Sơ Tranh cũng không biết, người bên phía bọn họ chính là gọi như vậy đấy.



Cô gái cuối cùng tên là Diêu Thanh, Cam Lộ và Diêu Thanh nhìn có vẻ không hợp nhau lắm, lần nào cũng cách nhau rất xa, Cam Lộ cũng không hề che giấu sự ghét bỏ đối với Diêu Thanh.



Trong đội ngũ này, người kỳ quái nhất chính là Diêu Thanh kia.



Đám Sơ Tranh bên này, bản thân đã là nhà thám hiểm nghiệp dư, không chuyên nghiệp cũng rất bình thường, mang theo một người ngoài như nguyên chủ, cũng là bởi vì Lam Thần muốn theo đuổi nguyên chủ mà thôi.



Vậy mấy người đối diện kia, tại sao lại muốn dẫn theo một người vướng víu như Diêu Thanh chứ?



Sơ Tranh cẩn thận chỉnh lý lại ký ức của nguyên chủ một lần, nhưng đáng tiếc nguyên chủ chết quá sớm, không phát hiện được tin tức gì hữu dụng.



Được rồi.



Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.