Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1847 : Mê thất hoang dã (4)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau đó không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa, đi được đến bên bờ, đám người anh Cao tìm một nơi cho thuyền cập bờ, tất cả mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống thuyền.



"Thật sự có thể tìm được sao?"



"Có thể chứ, không phải anh Cao đã nói không có vấn đề rồi sao?"



Hai người Tiểu Mạc và Tiểu Khâu xách theo đồ vật xuống thuyền, Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.



Đáng tiếc cũng chỉ nói hai câu như thế, không có tin tức hữu dụng.



"Tiểu Tranh, anh xách đồ giúp em nhé." Lam Thần tới để thể hiện, túi của nguyên chủ cũng không khác gì bọn họ lắm, đều là chút thiết bị chuyên dụng ngoài trời, rất nặng.



Trong không gian của Sơ Tranh gì cũng có, những thứ này cô có cần hay không cũng không đáng kể.



Cho nên...



Có người chịu làm culi, cô đương nhiên sẽ không từ chối.



Lam Thần thấy Sơ Tranh không từ chối, còn mừng khấp khởi, cảm thấy mình lại tiến đến gần hơn một bước để ôm mỹ nhân về.



"Tiểu Tranh, mấy ngày nay sao cậu có vẻ không vui vậy?" Lê Điềm và Tạ Ninh Phong cùng tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Có phải là không quen với khí hậu không?"



"Không có."



Sơ Tranh vượt qua bọn họ, đi xuống dưới thuyền.



Lê Điềm nhìn Lam Thần một chút, nháy mắt với gã, Lam Thần lập tức đuổi kịp Sơ Tranh.



"Có phải Tiểu Tranh là lạ không?" Lê Điềm cau mày hỏi Tạ Ninh Phong.



Tạ Ninh Phong chất phác ừ một tiếng: "Đi xuống trước đi."



"Mọi người cẩn thận một chút." Anh Cao đứng ở bên cạnh thuyền căn dặn: "Xuống dưới không được đi lung tung, mang theo đồ của mình."



Tất cả mọi người xuống thuyền, rất tự nhiên chia ra đứng hai bên.



Hướng dẫn viên du lịch là chú Dân đứng ở chính giữa, đang chỉ vào ngọn núi cách đó không xa: "Nơi mọi người muốn đi ở phía sau kia."



Sơ Tranh nhìn về phương hướng chú Dân chỉ một chút.
"Tiểu Mạc, cậu đỡ Thanh Thanh đi."



"Được." Tiểu Mạc tiến lên đỡ Diêu Thanh, Diêu Thanh thấp giọng nói cảm ơn.



Cam Lộ lạnh hừ một tiếng, nhanh chóng đi về phía trước, khi đi ngang qua Sơ Tranh, cô ta trực tiếp trừng cô: "Nhìn gì mà nhìn!"



Cam Lộ rất nhanh liền đi mất.



Sơ Tranh cảm thấy mình rất vô tội, cô chỉ nhìn một chút, sao cũng phải gánh chịu hỏa lực chứ.



Nguyên chủ chọc cô ta chỗ nào chứ?



Trước đó đã nhìn nguyên chủ không vừa mắt...



Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, không suy nghĩ ra được rốt cuộc nguyên chủ đắc tội với Cam Lộ ở chỗ nào.



"Cô ấy đi như thế không có vấn đề gì chứ?" Trên mặt chú Dân lộ vẻ lo lắng.



"Không sao đâu, cô ấy chính là như thế đấy." Người trả lời chính là Tiểu Khâu: "Tính tình hơi nóng nảy, nhưng biết phân lượng, sẽ không đi quá xa đâu."



Quả nhiên như Tiểu Khâu nói, Cam Lộ không đi xa, bọn họ đi vòng qua đã nhìn thấy, một mình đứng ở bên đó đạp cỏ phát tiết.



Lại đi tiếp tầm hơn một tiếng, cảnh sắc xung quanh không có biến hóa gì đặc biệt, anh Cao bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.



"Tiểu Tranh, tớ có lời muốn nói với cậu."



Lê Điềm ra hiệu Sơ Tranh đi qua kia với mình.



"Lời gì?" Sơ Tranh không nhúc nhích.



"Cậu qua đây với tớ."



"Muốn nói thì ở ngay chỗ này nói, không muốn nói thì thôi." Dã ngoại hoang vu, ai muốn đi loạn với ngươi chứ, lỡ như ngươi có mưu đồ làm loạn, ta đập chết ngươi thì làm sao bây giờ! Trách nhiệm tính cho ai!



Lê Điềm nhíu mày, đáy mắt rõ ràng có nộ khí: "Tiểu Tranh, cậu ăn nói kiểu gì đấy?"



Sơ Tranh thật lòng đáp: "Nói chuyện bình thường."



Lê Điềm: "..."



Lê Điềm nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý đến họ, cô ta hạ giọng: "Cậu có thái độ gì với Lam Thần vậy? Cậu có cần tiền nữa không?"