Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1851 : Mê thất hoang dã (8)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sắc mặt Lê Điềm lúc xanh lúc trắng, tức giận không nhẹ.



Một tên phú nhị đại như Lam Thần thì càng khỏi phải nói, không nghĩ tới có một ngày, ở nơi dã ngoại hoang vu, gã sẽ bị người ta đập tiền như thế.



Đây không phải tát thẳng vào mặt gã sao?



"Cô ta mang theo nhiều tiền trên người như thế làm gì?" Tạ Ninh Phong tương đối bình tĩnh: "Hơn nữa không phải cô ta rất thiếu tiền sao?"



"Đúng thế, lúc ấy em thấy rõ ràng cô ta chuyển tiền đi rồi mà." Lê Điềm bị nhắc nhở, lập tức nhớ tới: "Số tiền này của cô ta từ đâu tới?"



Dọc theo con đường này bọn họ đều đi cùng nhau, cô lấy đâu ra tiền?



Không chỉ trả lại tiền lúc ấy cho cô, mà còn trả lại phí bồi thường vi phạm hợp đồng.



Ba người đưa mắt nhìn nhau, thực sự nghĩ mãi mà không rõ đây là vì sao.



Sơ Tranh phân rõ ranh giới với ba người này, nếu như không phải phải làm... Người tốt, thì bây giờ cô đã quay đầu trở về.



Suy nghĩ kỹ vẫn thấy nơi này tốt.



Không đi ra ngoài được thì không phải sẽ không cần phá sản sao?



Non xanh nước biếc, trời trong gió nhẹ, tốt biết bao nhiêu!



Ầm ầm ——



Suy nghĩ của Sơ Tranh còn chưa rơi xuống, đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng sấm rền, tiếp đó là mưa to ào ào nện xuống.



Sơ Tranh: "..." Mẹ!



Sơ Tranh lấy ra một cây dù, khi tất cả mọi người vội vàng tránh mưa, cô đã trấn định bung dù ra.



Còn cực kỳ trấn định cho hướng dẫn viên du lịch chú Dân một cây.



Chú Dân: "..."



Chú Dân nhìn túi mình mang, lại ngó ngó Sơ Tranh hai tay trống trơn, một cái túi cũng không cầm...



Cô mò từ đâu ra?



Kỳ quái.



Bên kia Diêu Thanh không biết bị ai đẩy, lảo đảo muốn ngã sấp xuống.




Dưới tình huống bị thương, ở nơi dã ngoại hoang vu bị đồng đội vứt bỏ, tỉ lệ sống sót có thể có bao nhiêu?



Tiểu Khâu nào dám đồng ý.



Cậu ta không muốn chết ở chỗ này.



"Tiểu Khâu, tình huống của cậu bây giờ không thích hợp đi đường cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ để lại đủ nước và thức ăn cho cậu, cậu ở đây chờ chúng tôi trở về."



Giọng điệu của anh Cao rất ôn hòa, nhưng thái độ lại kiên quyết.



Tiểu Khâu túm lấy quần áo anh ta lắc đầu.



-



"Bọn họ muốn để anh ta tự sinh tự diệt à?" Lê Điềm nhỏ giọng hỏi Tạ Ninh Phong.



"Chắc là thế..."



"Anh ta ở lại nơi này thì còn có thể sống sót sao?" Lê Điềm kinh ngạc: "Đây không phải là gián tiếp giết người sao?"



"Nhưng mang anh ta theo thì đi thế nào? Đến lúc đó tất cả mọi người đều bị anh ta làm liên lụy." Lam Thần nhìn qua không có cảm giác gì, vô cùng bình tĩnh nói.



Lê Điềm mở miệng, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.



Trước kia ra ngoài cùng bọn Lam Thần... Cũng không gặp phải chuyện như vậy.



Sơ Tranh tựa trên núi đá, trong tay nắm lấy cây cỏ đuôi chó, tùy ý xoay.



Lúc này nếu như không phải là sinh tử chi giao, thì ai sẽ đồng ý mang theo Tiểu Khâu này chứ?



"Anh Cao, để anh ấy lại đây có phải rất nguy hiểm không?" Diêu Thanh nhỏ giọng nói chuyện: "Làm như thế, không... Không tốt lắm."



"Thanh Thanh..."



"Nếu cô cảm thấy không tốt thì cô mang anh ta theo đi." Anh Cao còn chưa lên tiếng, Cam Lộ đã nói trước: "Chính cô còn phải cần người giúp, mà còn có tâm tình quan tâm người khác à?"



Diêu Thanh cúi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng cứ ném anh ấy ở đây như vậy, sẽ chết người..."



Cam Lộ trợn mắt trừng một cái, không nói gì thêm.



Anh Cao: "Thanh Thanh, chúng ta chừa đồ ăn cho cậu ấy, chờ sau khi chúng ta đi lên, sẽ nghĩ cách trở lại đón cậu ấy."



Diêu Thanh làm sao nói lại được những người này, cuối cùng Tiểu Khâu bị bọn họ tìm một nơi sắp xếp, để lại thức ăn nước uống.



Cam Lộ đứng bên ngoài, chờ sau khi tất cả mọi người cáo biệt với Tiểu Khâu xong, cô ta mới đi qua, không nói một câu nào, chỉ buông một khẩu súng đã được lắp đạn xuống.