Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1852 : Mê thất hoang dã (9)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một ngày sau.



Sơ Tranh nhìn thấy làng.



Chỉ có thể nói là hình dáng của làng, phần lớn kiến trúc đều bị dây leo quấn quanh, mơ hồ có thể trông thấy một chút.



Đến gần, Sơ Tranh phát hiện toàn bộ làng đều dùng đá tảng kiến tạo nên, cho nên đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn rách nát.



"Thật sự có làng kìa." Lê Điềm kinh ngạc che miệng: "Anh Thần, em còn tưởng rằng anh nói mò đấy."



"Tôi có bao giờ nói mò đâu." Lam Thần nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, thần bí hề hề nói: "Tôi nói cho hai người nghe, nơi này cũng không bình thường..."



"Chỗ nào không bình thường?"



Lam Thần ra hiệu bọn họ ghé sát vào.



Đằng sau nói rất nhỏ giọng, Sơ Tranh không nghe thấy, cô cũng không nghe, trực tiếp đi vào trong làng.



Ngôi làng này cho người ta cảm giác rất lớn, kiến trúc cũng rất kỳ quái...



Tình huống bình thường một thôn xóm hẳn sẽ có phương hướng nhất trí, nhưng mà nơi này... Có chút loạn, hướng của các cánh cửa đều không giống nhau.



Đám người anh Cao đang chụp hình kiến trúc của thôn làng, anh Cao khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, không biết đang trầm tư cái gì.



Sơ Tranh đi từ một bên khác qua, dự định đi xem nơi này một vòng trước đã.



Lúc ấy nguyên chủ treo quá sớm, đằng sau xảy ra chuyện gì, nơi này có thứ gì, cô ấy đều không rõ ràng.



Đi đến vị trí đằng sau, Sơ Tranh trông thấy một chút đồ vật không giống những kiến trúc đá này lắm.



Sơ Tranh đi qua giật dây leo ra nhìn kỹ, nhìn thấy bên trong có một vài cái rương, Sơ Tranh trực tiếp cạy mở rương ra, bên trong đều là vật tư.



Sơ Tranh cầm một hộp đồ hộp, ngày sản xuất là năm 1988...



Những thứ này hẳn là do nhóm người mà chú Dân nói để lại.



Sơ Tranh đi vào bên trong, trông thấy càng nhiều đồ vật tương đối hiện đại hoá hơn, nơi này hẳn là căn cứ của đám người lúc trước.



Sơ Tranh ném đồ hộp về, chống nạnh ngắm nhìn xung quanh.



Chú Dân nói lúc ấy chỉ có mấy người trở về, nhưng người tiến vào thì có mấy chục người, vậy những người kia đi đâu?



Nơi này cũng không nhìn thấy thi thể.



Răng rắc ——




Tiểu Mạc nói: "Vừa rồi khi chúng ta tới, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ có người tên Liễu Sơ Tranh kia không ở..."



Anh Cao nhíu mày, lại là cô.



"Nhưng xem ra cô ta chỉ mở ra, không lấy đi thứ gì cả."



Đồ vật trong rương đều đầy, không có dấu hiệu bị lấy đi, Tiểu Mạc suy đoán chắc cô chỉ đi đến đây nhìn thấy mà thôi.



Anh Cao gật đầu: "Nhìn xung quanh xem có còn gì nữa không."



Hai người cấp tốc kiểm tra xung quanh một lần, xác định nơi này là điểm tụ tập của nhóm người trước kia.



"Anh Cao, nơi này thật sự có thể tìm được thứ anh nói sao?" Tiểu Mạc đột nhiên lên tiếng.



"Thế nào, sợ à?"



"Trời, tôi mà sợ cái gì... Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện này có chút hư ảo, nói không chừng là do ai đó bịa ra."



Anh Cao nhìn về phía nơi xa: "Cái thôn này cũng đã tìm được, có phải thật vậy hay không, rất nhanh có thể thấy rõ ràng."



Sơ Tranh chờ bọn họ rời đi đi gọi người đến khuân đồ, kéo con chuột kia đi ra ngoài.



"Mày rất am hiểu nơi này đúng không?" Sơ Tranh đạp đạp con chuột đang giả chết.



"Chít —— "



Sơ Tranh cũng nghe không hiểu tiếng chít kia có ý gì, chỉ cho là nó hiểu.



"Dẫn tao đi dạo."



"..."



Sơ Tranh buông con chuột ra, con chuột cảm giác tứ chi được cứu, con ngươi khẽ chuyển, lập tức vọt vào trong cỏ hoang.



Nhưng mà vừa xông vào trong cỏ hoang, thì không thể tiến lên trước được chút nào nữa.



Trên cổ có thứ gì đó siết cho nó hô hấp cũng khó khăn, nếu nó lại dùng lực, thì cảm giác cổ sẽ tách ra khỏi thân mình.



Con chuột: "..."



Con chuột xám xịt đi về, Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn nó: "Dẫn đường."



"Chít chít chít!!"



Sơ Tranh cảm thấy nó kêu không thích hợp, dữ dằn cảnh cáo nó một tiếng: "Đừng mắng tao, cẩn thận tao giết chết mày."



"..."