Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1853 : Mê thất hoang dã (10)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Con chuột xác thực rất quen thuộc với nơi này, dẫn Sơ Tranh đi, đều không quanh quanh quấn quấn, rất nhanh liền lượn quanh toàn bộ làng một lần.



Làng xác thực rất lớn, trong những kiến trúc bằng đá này có vết tích từng sinh hoạt lưu lại, nhưng cũng không có thứ gì.



Không biết có phải là do nhóm người đi trước lấy đi rồi không.



Sơ Tranh đi một vòng, không phát hiện chỗ nào kỳ quái, dự định đi về trước.



Ánh mắt liếc qua bên trong đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng đen hiện lên, mi tâm Sơ Tranh nhảy dựng một cái, đuổi theo qua phía bên kia hai bước.



Nhưng khi cô đi vòng qua, thì chỉ nhìn thấy dây leo sinh trưởng tươi tốt ở bên kia, căn bản không có vết tích từng có người đi qua, gần đó cũng không có nơi nào có thể giấu người được.



Vậy bóng đen vừa rồi là gì?



Người sao?



Sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi nữa?



Quỷ phá sao?!



Sơ Tranh tìm một vòng không tìm được thứ gì khả nghi, đành phải về doanh địa tạm thời trước, cô bất động thanh sắc đảo qua người trong doanh địa, tất cả mọi người đều ở đây...



Anh Cao chỉ huy người chuyển không ít đồ vật còn có thể dùng trở về, lúc này đang kiểm kê.



Những thứ đồ hộp kia cũng bị dời về, bị người mở ra, nhìn bộ dáng thì còn có thể ăn.



Đồ ăn của bọn họ đã hao hết, tuy nói trên núi có đồ ăn, nhưng không thuận tiện như đồ hộp, nếu như còn có thể ăn, thì cũng không cần phải tốn sức đi tìm đồ ăn nữa.



"Cô đi đâu thế?"



Sơ Tranh vừa về đến, Cam Lộ đã dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn cô.



"Mắc mớ gì tới cô." Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng.



"..."



Trên mặt anh Cao có nụ cười, dường như hảo tâm nhắc nhở: "Liễu tiểu thư, tôi hi vọng cô vẫn đừng nên hành động đơn độc, nơi này sẽ có nguy hiểm gì chúng tôi cũng không biết, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì, chúng tôi cũng không thể kịp thời cứu viện."



Sơ Tranh nhìn anh Cao một chút, không cảm thấy người này đang quan tâm đến mình.



"Không cần." Các ngươi đừng xin ta cứu là tốt rồi.



Sơ Tranh đi về phía biên giới, chú Dân đã giúp cô dựng lều vải lên, cô đi vào thay một bộ quần áo rồi ra ăn cơm.




"Liễu tiểu thư, sao thế?"



Sơ Tranh ra hiệu ông ta đi vào: "Chú xem thử xem có mất gì không."



Chú Dân lơ ngơ, nhưng nể mặt kim chủ, vẫn khom người tiến vào bên trong.



"Không mất gì cả." Chú Dân kiểm tra một lần.



Sơ Tranh: "..."



"Liễu tiểu thư, rốt cuộc là thế nào?"



"Không có gì."



Sơ Tranh quay người trở về lều vải của mình, do dự giữa nhìn lầm và cô tuyệt đối không nhìn lầm một hồi, cuối cùng lựa chọn cô tuyệt đối không nhìn lầm.



Có người tiến vào lều vải của chú Dân, nhưng cô cũng không trông thấy người kia ra.



Gặp ma rồi.



Sơ Tranh nằm xuống, nhìn lên đỉnh lều vải suy nghĩ, gió thổi lều vải vang lên tiếng ào ào, âm thanh hơi ồn ào, Sơ Tranh càng nghĩ càng bực bội.



Cuối cùng thật sự nghĩ mãi mà không rõ, dự định ngủ một giấc trước.



-



Một đêm vô sự.



Sáng sớm hôm sau, Sơ Tranh là người thức dậy trước tiên, cô xốc lều vải lên ra ngoài, phát hiện bên ngoài là một vùng sương mù, chỉ có thể nhìn rõ lều vải ở gần đó, những thứ còn lại đều không thấy rõ.



Sương mù ướt át phả vào mặt, mang theo ý lạnh của sáng sớm.



Sơ Tranh thừa dịp không có ai vươn eo, sau đó vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trong sương mù nơi xa có người đứng thẳng.



Sơ Tranh: "!!!"



Sơ Tranh phân biệt một hồi, thật sự không thấy rõ người kia là ai.



Sơ Tranh ấn cổ tay, đi qua phía bên kia, người kia không nhúc nhích, ánh mắt dần dần rõ ràng.



Thứ đầu tiên thấy rõ chính là quần áo người kia, là áo jacket, người trong đội ngũ đều mặc quần áo như thế, nhưng màu sắc này...



*



Tranh gia: (chống nạnh) Giao hết vé tháng ra đây!