Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 185 : Vương gia vạn phúc (15)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đây không phải đồ trong cung... Khụ khụ..." Yến Quy nắm tay thành quyền, đỡ bên môi, ho nhẹ, gò má trắng nõn hiện lên chút đỏ ửng.



"Không phải đồ trong cung?" Tiểu Quý Tử khẩn trương: "Vậy khó trách, Lỗ công công khẳng định là tự mình mang vào, nhưng mà... vì sao chứ?"



Hắn trở lại cung Vạn Phúc một cách khó hiểu.



Sáng ngày thứ hai thì có người đưa những vật này tới...



Đáy lòng Yến Quy đã có một vài suy đoán.



"Vương gia, có phải có người muốn hãm hại ngài không? Chăn này... có thể có vấn đề gì không?"



Yến Quy trầm tư một lát: "Nhận lấy trước đi."



Mặc dù Tiểu Quý Tử rất đau lòng vì chủ tử nhà hắn, nhưng những thứ này không dám dùng linh tinh, vì đây là trong cung, sơ sẩy một cái là vạn kiếp bất phục.



Mấy ngày kế tiếp, Lỗ công công luôn luôn phái người đưa đồ tới.



Từ ăn đến dùng, càng ngày càng tinh tế, thậm chí còn tinh xảo hơn so với đồ trong cung.



Tiểu Quý Tử nào dám sử dụng, nhận lấy rồi bỏ đi.



Bên Yến Quy ngoại trừ chuyện cổ quái này, vì vẫn một mảnh gió êm sóng lặng, không ai đến tìm hắn gây phiền phức.



Nhưng Vinh vương bên kia lại huyên náo đến lợi hại, một hai nói là đại tiểu thư Thành vương phủ nhấn mình xuống nước, muốn giết chết mình.



Nhưng mà người ra ngoài cùng Vinh vương ngày hôm đó, đều biểu thị không có chuyện này.



Tất cả đều trăm miệng một lời nói Vinh vương trượt chân rơi xuống nước, khi tỉnh lại thì biến thành thế này.



Còn có người chứng minh, đại tiểu thư Thành vương phủ căn bản không đi du hồ vào ngày đó, mà ở Tụ Viễn lâu, có rất nhiều người nhìn thấy.



Lần trước Vinh vương đột nhiên phát điên, lần này lại ầm ĩ náo loạn ra việc này, làm Hoàng đế tức điên lên, ra lệnh nhốt y lại, để y tỉnh táo một chút.



Đối với chuyện Hoàng đế không tin mình, Vinh vương còn cùng Hoàng đế ầm ĩ một trận.



...



Tụ Viễn lâu.



"Vinh vương là một tên tiểu ác bá, nhưng không ai có thể làm gì được hắn." Tiểu đạo sĩ nghe thấy tin tức bên ngoài, thì cười hết sức vui vẻ.



"Ngươi rất lợi hại nha, không những dồn một đống người vào chỗ chết, mà còn có thể làm cho hắn có nỗi khổ mà không nói được, bây giờ có lẽ Vinh vương đã tức giận đến mức muốn băm nát ngươi ra rồi, ha ha ha ha..."



Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững: "Có quan hệ gì với ta?"



Tiểu đạo sĩ không cười được nữa.



Sơ Tranh trấn định uống trà: "Ngươi là người lừa gạt, ngân phiếu là do ngươi tìm người phát, liên quan gì đến ta?"



Tiểu đạo sĩ: "..."



Tiểu đạo sĩ khiếp sợ không thôi.



Không phải!



Ngươi không phải là chủ mưu à?!



Hắn chỉ lấy tiền làm việc có được không?




Tiểu Quý Tử hơi tặc lưỡi, nhiều ngân phiếu như vậy sao?



Hắn nhìn thiếu niên trên giường, khẽ cắn môi, nhân lấy ngân phiếu đi mời thái y.



Nhìn phân lượng của ngân phiếu, nên có một thái y đến đây.



Sơ Tranh đứng đằng sau tấm rèm, chờ thái y chẩn trị.



"Vương gia không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể suy yếu, cùng với bị cảm lạnh, hàn khí nhập thể, nên dẫn đến sốt cao, chờ hết sốt là tốt rồi."



Tiểu Quý Tử thở phào.



Thái y kê đơn thuốc rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Chờ Tiểu Quý Tử sắc thuốc và đút cho thiếu niên uống xong, Sơ Tranh cảm thấy chắc không còn vấn đề gì nữa, nên chuẩn bị rời đi.



Cô vừa đứng dậy, thì cổ tay chợt nóng lên.



Sơ Tranh quay đầu, cánh tay trắng nõn nắm lấy cổ tay cô.



Cô nhìn theo cánh tay, Yến Quy chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, trong đôi mắt màu nâu nhạt là một mảnh tĩnh mịch.



Mảnh tĩnh mịch kia như vũ trụ mênh mông, làm cho người ta không tìm thấy biên giới và cảm giác an toàn.



Vô biên vô hạn làm người ta sợ hãi.



Hắn lẳng lặng nhìn cô.



Sơ Tranh: "..."



Nhìn cô như vậy làm gì?



Có gì đáng nhìn!!



Còn nhìn!



Sơ Tranh mặt lạnh hỏi: "Sao thế?"



Thiếu niên không nói lời nào.



"Trời sắp tối rồi, ta phải rời khỏi cung." Nếu không Lục Châu sẽ điên lên mất.



Ngón tay Yến Quy hơi rút lại.



Sơ Tranh suy nghĩ một chút, ngồi trở lại: "Không muốn ta đi?"



Từ đầu đến cuối, Yến Quy vẫn chưa nói chữ nào, thậm chí ngay cả một âm tiết cũng không phát ra.



Hắn ngoan ngoãn nằm ở bên kia, từ đầu tới đuôi, ngay cả cọng tóc cũng lộ ra hai chữ "ngoan ngoãn".



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh đẩy tay hắn ra.



Yến Quy lập tức níu chặt y phục cô, ngón tay bởi vì dùng sức, nên nổi lên màu xanh trắng nhàn nhạt.



Sơ Tranh cởi áo choàng ra, nhanh chóng rời khỏi giường.



Cơ trí!



Cô đi ra ngoài mấy bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn một chút.