Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 186 : Vương gia vạn phúc (16)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thiếu niên nắm lấy một góc áo choàng của cô, nửa khác rủ xuống mặt đất, con ngươi màu nâu nhạt yên tĩnh nhìn lên.



Giống như con rối bị người vứt bỏ.



Không có linh hồn, không hề tức giận.



Vô thanh vô tức.



Làm cho người ta vừa đau lòng... lại vừa sợ hãi.



Sơ Tranh trấn định quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài.



Đáy lòng yên lặng nghĩ, hắn sinh bệnh ta cũng không thể thay hắn chịu được nha!



Ở lại cũng vô dụng.



Ừm!



Đúng!



Đi nhanh lên!



...



Sơ Tranh khí thế hung hăng ngồi trở lại bên giường, tay thiếu niên lập tức vươn ra bắt lấy cô.



Đôi mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.



"Ta không đi." Sơ Tranh dữ dằn nói.



Phiền chết.



Tâm tình Sơ Tranh lúc này rất phiền.



Nhưng cô không tìm được nguyên nhân cụ thể làm tâm tình của mình trở nên như thế, bởi vậy cả người càng thêm táo bạo, đem đến cho người ta cảm giác hung dữ hơn.



Dường như thiếu niên đã nghe thấy, nên lực đạo nắm lấy cô có hơi nới lỏng.



Lúc Tiểu Quý Tử tiến vào, thì Yến Quy đã ngủ mất, hắn nghiêng người, tay đặt ngoài chăn bông, bị Sơ Tranh nắm trong lòng bàn tay.



Tiểu Quý Tử: "..."



Trình tiểu thư thế nhưng lại chiếm tiện nghi của vương gia nhà hắn!



Hắn có nên bảo vệ sự trong sạch của vương gia không nhỉ?!



"Trình... Trình tiểu thư." Tiểu Quý Tử cẩn thận di chuyển đến trước mặt Sơ Tranh: "Trời đã tối rồi, ngài không xuất cung sao?"



Sơ Tranh ra hiệu cho Tiểu Quý Tử nhìn tay mình: "Bảo vương gia nhà ngươi buông ta ra đi."



Cô cũng muốn đi lắm chứ!



Nhưng mà cô đi không được!



Cô còn có thể làm sao!



Cô cũng chỉ là một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực mà thôi!!



Tiểu Quý Tử: "!!!"




Sơ Tranh sờ sờ trên người, lấy ra một gói mứt hoa quả của Tụ Viễn lâu.



Cô mở ra, lấy một viên đút tới bên miệng thiếu niên.



Đôi mắt tĩnh mịch của thiếu niên liếc nhìn cô một cái, cánh môi đỏ hơi mở ra.



Sơ Tranh đẩy mứt hoa quả vào, đầu lưỡi thiếu niên cuốn lấy ngón tay cô, còn liếm liếm giống như chó con.



Liếm, liếm ta làm gì!!



Sơ Tranh: "..."



Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi ép xuống, chặn đầu lưỡi của hắn lại.



Yến Quy ngước mắt.



Trong đôi mắt màu nâu nhạt, giống như vô tội lại như mờ mịt.



Đầu lưỡi hắn đỡ lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng mút một cái.



Sơ Tranh: "!!!"



Nội tâm Sơ Tranh hoảng loạn một trận.



Giây lát, cô trấn định thu tay lại, ném hắn tới bên giường: "Dưỡng bệnh cho tốt, ta đi đây."



Thiếu niên ghé vào trên chăn bông, tóc đen tản ra, bao vây thân thể tinh tế của thiếu niên.



Sơ Tranh rời đi không quay đầu lại.



Nửa ngày sau Yến Quy mới giật giật, hắn giơ tay sờ lên cánh môi, con ngươi tĩnh mịch dần dần nổi lên gợn sóng.



"Trình... Sơ Tranh."



Âm thanh mềm mại của thiếu niên lưu chuyển trong điện.



Ánh nắng mặt trời chói chang từ góc cửa sổ cũ nát tiến vào, rơi ở xung quanh thiếu niên, như họa lên một bức tranh, yên tĩnh lại tốt đẹp.



...



Sơ Tranh vừa hồi phủ, liền bị đôi mắt sưng đỏ của Lục Châu làm cho giật mình.



"Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?" Lục Châu khàn giọng, nhìn thấy cô liền chạy tới: "Làm ta sợ muốn chết, ngài không sao chứ?"



"Không sao."



Lục Châu bổ não tiểu thư nhà mình bị bắt cóc, bị ám sát, bị khi phụ... đủ các loại tình huống kì kì quái quái xảy ra.



Chỉ thiếu đi báo quan nữa thôi.



Nhưng nàng không thể.



Tiểu thư đi một đêm không về, nếu như bị người ta biết được, nói không chừng sẽ đồn đại ra đủ thứ chuyện, không tốt cho danh dự và sự trong sạch của tiểu thư.



Sơ Tranh nói mình không sao, Lục Châu vẫn không tin, một hai đòi phải kiểm tra một lần mới yên tâm.



"Ngài đi đâu vậy?" Lục Châu kìm nén nước mắt, nhưng lo lắng vẫn không giảm bớt.



"..." Sơ Tranh trấn định nhìn Lục Châu: "Ta lạc đường."



Lục Châu nửa tin nửa ngờ, nhưng không dám hỏi, chỉ dặn dò: "Tiểu thư, lần sau ngài không thể ra ngoài một mình được nữa, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"