Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1863 : Mê thất hoang dã (20)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Sơ Tranh cho Tân Trục uống nước xong.



"Tốt hơn nhiều rồi... Cảm ơn." Tân Trục chân thành nói lời cảm ơn.



"Không cần." Sơ Tranh nhìn về phía đám người kia một chút, thấy bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, tiến đến trước mặt Tân Trục, nhỏ giọng hỏi: "Lời anh vừa nói là có ý gì?"



"Tôi... Tôi cũng không biết, chính là mỗi lần tôi cách quá xa, là có thể nghe thấy một loại âm thanh."



Âm thanh ấy làm hắn khó chịu.



Khiến cho hắn không thể rời khỏi nơi này.



Hắn cũng muốn rời đi.



Muốn đi ra ngoài.



Nhưng hắn không có cách nào.



Sơ Tranh trầm mặc mò xuống đầu hắn, động tác kia theo cái nhìn của Tân Trục, chính là động tác sờ một đứa trẻ nhỏ.



Cô... Xem mình như đứa trẻ nhỏ sao?



"Mẹ nó anh nói cái gì!"



Bên kia đột nhiên quát to một tiếng, Sơ Tranh và Tân Trục đồng thời nhìn qua bên kia.



Lam Thần và anh Cao không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, bị Lê Điềm và Cam Lộ kéo ra.



Sơ Tranh lạnh lùng đứng ngoài quan sát.



Từ trong đôi câu vài lời của hai người, dường như hiểu rõ bọn họ đang cãi vã chuyện gì.



Chuyện của Tạ Ninh Phong trước đó, dường như không đơn giản như vậy.



"Chuyện của Tạ Ninh Phong tôi rất xin lỗi, nhưng tình huống lúc đó, nếu chúng ta không đi thì cũng không ai đi nổi cả. Bây giờ Tiểu Mạc cũng không rõ tung tích, Lam Thần huynh đệ, tôi hi vọng cậu bình tĩnh một chút."



Anh Cao nói rất rõ ràng.



Các người tổn thất mất một người, bên phía anh ta cũng tổn thất một người.



Mặc dù rất có thể Tiểu Mạc còn sống, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không tìm thấy.



Cho nên bây giờ đừng ai trách ai cả.



"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi này."



"Làm sao rời khỏi?" Lam Thần chỉ vào phương hướng bọn họ tới: "Bên kia toàn là sói, phía trước thì không biết thông đến chỗ nào."



"Rồi sẽ có cách."




"Không sao, từ từ sẽ nghĩ ra thôi."



"Từ từ sẽ nghĩ ra cái gì, lỡ như đằng sau có đàn sói đuổi theo thì làm sao?" Lê Điềm lo lắng lại bực bội.



"Vậy cô tới đi." Giọng điệu của anh Cao cũng không lạnh lẽo, nhưng cảm giác đem đến cho người ta lại không thân thiện chút nào.



Lê Điềm nhất thời im bặt.



Nếu cô ta có thể làm được thì còn cần ở đây à.



Răng rắc ——



Cánh cửa trước mặt bọn họ đột nhiên di chuyển về bên trái, đám người đồng thời lui về phía sau.



"Ai mở?" Anh Cao đảo mắt qua đám người.



Tất cả mọi người đều thấy kỳ quái giống như anh Cao, bọn họ đều không nhúc nhích.



Cửa này là tự mở...



Chẳng lẽ thấy cả nửa ngày mà bọn họ không mở ra được, nên sốt ruột rồi?



Không đúng.



Anh Cao bỗng nhiên nhìn ra phía sau, vừa rồi Sơ Tranh và chàng trai kia rõ ràng đứng ở phía sau, bây giờ sao lại chạy đến chỗ ngoặt rồi.



Tay Sơ Tranh còn đặt trên vách đá, anh Cao soi đèn pin qua, thấy được rất rõ ràng.



Vì sao cơ quan lại cách xa cửa như thế?!



Sao cô tìm được?



"A!"



Diêu Thanh đột nhiên kinh hô một tiếng, hoảng sợ nhìn cửa đá dần dần mở ra, cả người đều mềm nhũn, anh Cao hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy cô ấy.



Trong cửa đá là không gian ước chừng 40m2, mà bên trong bắt mắt nhất là người đứng thẳng ở giữa.



Trên bờ vai người kia còn có một con... chuột trắng như tuyết ngồi xổm?



"Chít chít chít!"



Chuột bạch lớn nghe thấy âm thanh, ngóc đầu lên, hướng sang phía bên này kêu hai tiếng.



"Tiểu Mạc!"



Cam Lộ lập tức vọt tới, trực tiếp tiến vào bên trong.



"Cam Lộ..."



Anh Cao muốn giữ chặt Cam Lộ, kết quả chỉ níu được một góc áo của cô ta, nhìn Cam Lộ tiến vào bên trong.