Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1864 : Mê thất hoang dã (21)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cũng may vào trong cũng không có nguy hiểm gì.



Cam Lộ đi qua phất tay đánh về phía chuột bạch lớn, thân thể chuột bạch lớn nhìn qua khá cồng kềnh, lúc này này linh hoạt nhảy xuống, đứng thẳng chân trước lên, gào thét "chít chít chít" với bọn họ.



"Chuột lớn như vậy sao?"



"Vừa rồi nó đang làm gì?"



Sơ Tranh và Tân Trục vào chậm một bước, khi đi vào, chuột bạch lớn đã rơi xuống đất.



Nó chít chít hai tiếng, nhìn thấy Tân Trục, lập tức co cẳng chạy về phía Tân Trục.



"Chít chít chít!"



"Tiểu Thất." Tân Trục nhau chóng ôm nó: "Mày không sao chứ?"



"Chít!"



Sơ Tranh nhìn chuột bạch lớn rất không vừa mắt, thẻ người tốt còn chưa ôm cô đâu, dựa vào cái gì mà lại ôm thứ đồ chơi lông không mềm, nhìn qua lại giống như thành tinh này chứ.



Chuột bạch lớn cảm giác được Sơ Tranh khó chịu với mình, rất thông minh bám lấy Tân Trục.



-



Tiểu Mạc giống như Tiểu Khâu, là bị một cây gỗ xuyên qua quần áo, cố định tại chỗ.



Đã chết.



Cam Lộ kiểm tra vết thương xong, trầm mặt nói: "Vết thương trí mạng là do sói cắn."



"Sao lại thế... Trước đó Tiểu Mạc còn nói chuyện với chúng ta..." Diêu Thanh thì thào: "Sao anh ấy lại ở chỗ này?"



Còn là bộ dạng này...



Chuyện này tuyệt đối là do người làm.



Nhưng khi đó tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, không ai có thời gian đi làm chuyện này.



"Ai làm!?"



"Lúc ấy chúng ta đều ở đây, sau đó luôn ở cùng một chỗ, chắc chắn không phải người bên phía chúng ta."



"Ý này là vẫn còn có người khác?"



Anh Cao nhìn về phía Sơ Tranh.



"Liễu tiểu thư, xin hỏi anh bạn bên cạnh cô thật sự là đồng bạn sao?"
Cái thôn làng bên ngoài kia kỳ thật không có tác dụng gì, mục đích thật sự là ở vị trí bây giờ bọn họ đang ở?



"Cô làm gì thế hả?"



Sơ Tranh dự định mở quan tài ra xem, bị Cam Lộ ngăn cản.



"Mở quan tài."



"Không thể tùy tiện mở như thế." Cam Lộ nói: "Không ai biết trong này có gì cả."



"Sợ thì cô có thể ra ngoài." Sơ Tranh hất cằm về phía cổng.



Lúc này đáy lòng Cam Lộ cảm thấy Sơ Tranh và Tân Trục có mưu đồ, cảnh giác lại kiêng kị: "Bây giờ cô muốn mở quan tài, ai biết cô muốn làm gì?"



"Vậy cô mở ra đi." Sơ Tranh rộng lượng làm dấu tay xin mời.



Cam Lộ hoàn toàn không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ làm ra một màn như thế, ngẩn người.



Cô có ý gì?



Bắt cô ta đi gánh chịu nguy hiểm sao?



Khóe miệng Cam Lộ co giật, kiên trì với suy nghĩ của cô ta: "Không thể tùy tiện mở ra như thế!" Tình huống bây giờ bọn họ đều không biết rõ ràng, tùy tiện mở quan tài ra, gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?



Sơ Tranh: "..."



Ôi tiểu đồng chí này nha, sao mà khó phục vụ thế chứ.



Ta mở ngươi không vui, cho ngươi mở cũng không vui, ngươi muốn thế nào đây!



Lên trời chắc!



Sơ Tranh dùng hết kiên nhẫn, trực tiếp động thủ, Cam Lộ giật mình, ấn vào quan tài đá nhảy lên phía đối diện, trực tiếp so chiêu với Sơ Tranh.



Cam Lộ rất tự tin với thân thủ của mình, cô ta cũng không xem thường Sơ Tranh, ngay từ đầu đã rất cẩn thận ứng phó.



Nhưng mà tốc độ của Sơ Tranh quá nhanh, Cam Lộ đón được mấy chiêu, sau đó có chút không theo kịp.



Sơ Tranh vỗ một chưởng lên bả vai cô ta, thân thể Cam Lộ nhào về phía trước một cái, hơi nhún chân chống vào mặt đất, giữ vững thân thể.



Sau lưng đồng thời vang lên tiếng nắp quan tài di động.



Cam Lộ bỗng nhiên quay đầu, nắp quan tài đá đang chậm rãi di động về phía cô ta, lộ ra đồ vật trong quan tài.



Cũng đã mở ra, nói gì cũng vô ích.



Nắp quan tài mở ra, trong quan tài yên lặng, không phát sinh chuyện gì cả.



Đám người chậm chạp tới gần quan tài đá, nhìn vào bên trong.