Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1868 : Mê thất hoang dã (25)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một bên khác.



Anh Cao, Diêu Thanh và chú Dân ở cùng một chỗ, ba người bị thương nhẹ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.



Ba người cũng tìm được mấy bộ thi thể đã hóa thành xương trắng, trông thấy những bộ quần áo còn chưa mục nát kia, vẻ mặt chú Dân lập tức trở nên cổ quái.



Ông ta nhớ rồi!



"Chú Dân, chú sao thế?" Diêu Thanh phát hiện Chú Dân không thích hợp, lập tức ân cần hỏi một tiếng.



Vẻ mặt chú Dân cổ quái: "Người kia... Chàng trai kia..."



Diêu Thanh nghe như lọt vào trong sương mù: "Chàng trai nào cơ?"



"Chàng trai bên cạnh Liễu tiểu thư."



Diêu Thanh nhíu mày, không hiểu nhìn về phía anh Cao.



"Chú Dân, chàng trai kia thế nào?" Anh Cao lập tức truy vấn.



"Cậu ta... Tôi đã từng gặp cậu ta." Chú Dân nói năng không được mạch lạc: "Ở năm 88... Khi tôi đi cùng cha tôi, tôi đã gặp cậu ta, tôi đã gặp cậu ta, tôi đã nói sao lại cảm thấy quen mắt thế rồi mà..."



Anh Cao giật mình trong lòng: "Chú Dân, chú chắc chắn không?"



"Tôi chắc chắn." Trước đó ông ta không nhớ ra được, nhưng khi trông thấy những bộ quần áo rất có cảm giác niên đại này, ông ta đột nhiên nhớ lại.



"Chú Dân, ý của chú là, cậu ta và người của năm 88 giống nhau như đúc sao?"



Chú Dân chém đinh chặt sắt: "Đúng!"



Anh Cao hít sâu.



Diêu Thanh cảm thấy rất không thể nào, nhỏ giọng nói: "Chú Dân, có phải là con cháu gì đó không, người của năm 88, sao bây giờ vẫn còn trẻ như vậy được?"



Từ năm 88 đến bây giờ đã bao nhiêu năm? Hơn ba mươi năm...



Chú Dân nhíu mày: "Không thể nào, lúc ấy trong đám người ra ngoài, tuyệt đối không có cậu ta."



Huống hồ dung mạo đó quá giống nhau, sao có thể là con cháu?



Diêu Thanh ngập ngừng, cuối cùng bởi vì ngôn ngữ vụng về, cũng không nói ra được lời gì hữu dụng hơn.



Anh Cao bên này tiếp tục hỏi: "Chú Dân, chú còn nhớ được gì nữa không?"




Ta mẹ nó không phải một đường bảo vệ mi sao?



Mi không cảm ơn ta thì thôi đi, mi lại còn sợ ta? Ta biểu hiện hung dữ cỡ đó sao?



"Anh sợ tôi?"



Giọng nói Tân Trục khô khốc: "Không có... Không có."



Bàn tay Sơ Tranh hướng lên, im ắng nhìn hắn.



Tân Trục nuốt nước miếng, tay xuôi ở bên người, một hồi lâu sau mới vươn ra, đặt vào trong lòng bàn tay cô.



Sơ Tranh dùng sức nắm chặt, kéo hắn đến trước người, ôm lấy eo Tân Trục.



Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, gần đến mức có thể cảm nhận được tiếng hít thở lẫn nhau.



Tân Trục cảm nhận được áp bức của Sơ Tranh dần dần tới gần, thân thể của hắn cứng ngắc kéo căng, muốn cử động một cái cũng không có dũng khí.



Sơ Tranh chống vào trán hắn: "Em sẽ không tổn thương anh, vĩnh viễn sẽ không, Tân Trục, đừng sợ em."



Tân Trục nghe thấy nhịp tim mất đi quy luật của mình, mỗi một tiếng đều vang lên bên tai, rõ ràng như nổi trống.



Giọng nói của cô càng giống như bông tuyết trong núi, thấm nhuận tiến vào tim, dần dần bị máu trong tim nhiễm ấm, bắt đầu nóng lên.



"... Được... Được."



Sơ Tranh nhìn gương mặt gần trong gang tấc, một lát sau hơi nghiêng đầu, dựa vào hắn càng gần hơn.



Tân Trục bị Sơ Tranh cố định, không có cách nào lui lại, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt.



Sơ Tranh vốn không có ý định làm gì, nhưng Tân Trục cũng đã phối hợp nhắm nghiền hai mắt, nếu như cô không làm chút gì, thì chẳng phải quá cầm thú sao.



-



Tân Trục chưa từng thân mật với ai như vậy, vẻ mặt có chút mờ mịt, lâu dài sinh sống một mình, càng làm cho hắn lộ vẻ đặc biệt luống cuống.



Hắn dựa vào bức tường băng lãnh, thở hổn hển.



Hơi thở ra cũng nóng bỏng, gương mặt thoáng nhiễm lên một chút màu đỏ ửng, hắn chậm rãi mím môi mỏng thành một đường.



Sơ Tranh vô cùng trấn định nhìn hắn, chờ hắn trở lại bình thường.



Bị Sơ Tranh nhìn như vậy, tâm tư vốn đã dần dần bình phục của Tân Trục, lại bắt đầu chập trùng.



Cô ấy nhìn mình như thế làm gì...