Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1869 : Mê thất hoang dã (26)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh nhìn gần một phút đồng hồ, dời mắt đi, thuận tiện dời cả ánh sáng đi.



Tân Trục ẩn trong bóng đêm, cả người đều thả lỏng ra.



"Có mệt không, cần nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp không?" Sơ Tranh hờ hững hỏi, âm điệu cũng không có gì khác biệt so với trước đó.



Giống như vừa rồi bọn họ không...



Tân Trục dừng suy nghĩ loạn thất bát tao lại: "Không mệt, chúng ta tiếp tục đi đi."



Sơ Tranh rất ngay thẳng gật đầu: "Ừ."



-



Không biết đi bao lâu, cuối cùng Sơ Tranh cũng nhìn thấy một chút ánh sáng.



Ánh sáng kia rất yếu ớt, nhưng bọn họ càng tới gần, ánh sáng dần dần mạnh hơn.



"Theo sát em."



Tân Trục mơ hồ đáp một tiếng.



Sơ Tranh xuyên qua ánh sáng, trong nháy mắt khi tầm mắt cô rõ ràng, liền phát hiện mình đứng trong một ngôi làng non xanh nước biếc.



"Tân Trục?"



Sơ Tranh lập tức nhìn về phía bên cạnh, trong tay trống rỗng, bên cạnh cũng không có bóng dáng của Tân Trục.



Mộng cảnh? Ảo giác? Hay là thứ gì khác?



Sơ Tranh lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu dò xét thôn xóm trước mặt, kiến trúc giản dị, toàn là lều xây bằng gỗ.



Có người đi lại, trên người đều mặc da thú, những người này rõ ràng không nhìn thấy cô.



Sơ Tranh đi vào trong thôn xóm kia, cô nhìn thấy một vài thứ như bức tránh trong căn phòng đá lúc trước.



Nơi này là Hạ Di Tộc?



Nhưng vào lúc này, một đám người đi từ trong một gian lều ra.



"Thật sự phải xử tử hắn sao?"



"Trái với quy định của tộc, xúc phạm thần linh, nhất định phải xử tử."



"Ai..."



"Thông báo cho mọi người đi."



Người trong thôn làng rất nhanh đi về một phương hướng, Sơ Tranh chỉ dừng vài giây, nâng chân đi theo.



Tất cả mọi người tập trung ở vị trí trung tâm nhất của thôn xóm, một nam một nữ bị trói quỳ ở giữa.
Ánh mắt tĩnh mịch khô khan, nhìn chòng chọc vào cô.



Loại ánh mắt này, có một loại cảm giác quỷ dị và kinh dị làm cho người ta không rét mà run.



"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



Bọn họ đồng thời hô hào câu nói này, âm thanh cũng vô cùng quỷ dị, mỗi một chữ đều giống như có thể ăn sâu vào trong não của con người.



Mẹ nó rốt cuộc đây là thứ gì?



Sơ Tranh không thèm để ý đến bọn họ, dự định làm Tân Trục tỉnh lại trước.



"Tân Trục, tỉnh lại đi."



"Tân Trục, có thể nghe thấy lời em nói không?"



"Tân Trục?"



Sơ Tranh liên tiếp kêu mười mấy tiếng, lúc này Tân Trục mới chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh: "Sơ... Đây là nơi nào?"



"Không biết." Sơ Tranh đỡ hắn dậy: "Cảm thấy thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?"



Tân Trục cau mày, giơ tay bóp trán: "Đau đầu... Âm thanh kia... Anh lại nghe thấy."



Âm thanh kia?



Sơ Tranh cũng không nghe thấy âm thanh gì.



Trước tiên cần phải nghĩ cách rời khỏi nơi quỷ quái này đã.



Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên đám thôn dân ở bên ngoài, giết chết bọn họ chắc là được rồi nhỉ?



Sơ Tranh cảm giác suy nghĩ này của mình hoàn toàn có thể làm được.



Cô lập tức đỡ Tân Trục đứng lên, cổ tay khẽ chuyển, ngân tuyến từ cổ tay cô rơi xuống, ngân mang hiện lên, cực nhanh chạy về phía thôn dân gần nhất.



Trong nháy mắt khi ngân tuyến quấn lên thôn dân, người kia lập tức hóa thành bột mịn, biến mất tại chỗ.



Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba...



Thôn dân rất nhanh liền biến mất mười người, lộ ra một khoảng trống.



Nhưng vào đúng lúc này, những thôn dân vừa rồi biến mất kia, lại cực nhanh bổ sung trở về.



Vẫn là những người kia, vẻ mặt y đúc, vị trí cũng y đúc...



"..." Còn chơi kiểu này nữa?



Sơ Tranh vung tay lên, lần này trực tiếp biến mất một mảnh, bột mịn bay lả tả rào rào rơi xuống.