Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1870 : Mê thất hoang dã (27)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Năm phút sau.



Thôn dân vẫn là những thôn dân kia, căn bản không chết được.



Sơ Tranh: "..."



Tỉnh táo.



Ta có thể!



Nhất định có cách có thể phá giải.



Ngay khi Sơ Tranh suy nghĩ, hợp xướng của đám thôn dân lần nữa vang lên.



"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



"..."



Bầu trời lần nữa rơi xuống chùm sáng, sáng lấp lóa, cảm giác áp bức mạnh mẽ áp xuống, Sơ Tranh ngưng thần lại, đáy lòng có tính toán.



Cổ tay khẽ chuyển, cấp tốc dùng ngân tuyến trải ra vòng phòng hộ tiếp theo ở bốn phía.



Chùm sáng rơi trên vòng phòng hộ, cũng không bị tách ra, ngược lại bị ngân tuyến vây khốn, cũng cấp tốc bao vây nó lại.



Chùm sáng kia giống như có thực thể, bị giam ở trong đó, lại bắt đầu giãy dụa, va chạm vào vòng phòng hộ.



Sơ Tranh mặt không cảm xúc nắm chặt lòng bàn tay, chùm sáng bỗng nhiên chôn vùi trong vòng phòng hộ do ngân tuyến bện thành.



Cơ hồ là đồng thời, hoàn cảnh xung quanh chuyển đổi.



Cô và Tân Trục đứng trong một không gian rất lớn, vị trí chính giữa có một gốc cây phát ra ánh sáng.



Cây chỉ cao hơn hai mét, ánh sáng phát ra từ trên phiến lá.



Thứ này còn nạp điện cơ à?



"Cảm thấy thế nào?" Sơ Tranh đỡ Tân Trục, thấp giọng hỏi.



"Tốt hơn nhiều rồi." Tân Trục vẫn che trán, mặc dù không đau như vừa rồi nữa, nhưng vẫn còn cơn đau cùn.



"Đây là nơi nào anh có nhớ không?"



Tân Trục lắc đầu.



Sơ Tranh trùng điệp thở ra một hơi, quan sát xung quanh.
Không...



Có người không bị...



Sơ Tranh híp mắt lại, nhìn Diêu Thanh hai tay đan vào nhau, vội vã cuống cuồng nhìn xung quanh.



Đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, trong mắt Diêu Thanh có sự thoải mái khi trông thấy người quen biết, tâm lý đề phòng cũng ít đi không ít.



"Anh Cao..."



Diêu Thanh phát hiện anh Cao không có động tĩnh, lo lắng bất an kêu một tiếng.



"Chú Dân?"



Diêu Thanh gọi vài tiếng cũng không ai đáp lại, lập tức sốt ruột: "Anh Cao, chú Dân, mọi người làm sao thế?"



Mắt thấy Diêu Thanh sắp kêu gào đến nơi, Sơ Tranh lập tức cắt ngang lời cô ấy: "Không chết được, đừng ồn ào."



"Bọn họ... Bọn họ sao thế?"



"Chắc là lâm vào huyễn cảnh." Tạm thời cũng có thể được xưng là huyễn cảnh đi.



Sơ Tranh không hề che dấu dò xét cô ấy một lần: "Vì sao cô không bị gì?"



Lúc cô tiến vào cũng phải trải quan một lần, vì sao sau khi Diêu Thanh đi vào lại không hề làm sao cả?



"Tôi... Tôi không biết..."



Sắc mặt Diêu Thanh tái nhợt lắc đầu, hỏi gì cũng không biết.



Sơ Tranh nhìn anh Cao hai mắt vô thần một chút, đuôi lông mày khẽ nâng, hỏi Diêu Thanh: "Tại sao anh ta lại dẫn theo cô đến đây?"



"Tôi..."



Ngón tay Diêu Thanh cũng bị bản thân bóp cho đỏ lên, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh.



Giọng điệu Sơ Tranh lạnh như băng uy hiếp: "Bây giờ không có ai có thể bảo vệ cô nữa, tốt nhất hãy trả lời vấn đề của tôi."



Diêu Thanh kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.



Cô... Cô cô cô... Trước đó không phải còn từng giúp mình sao?



Mặc dù nhìn rất dữ, nhưng con người lại rất tốt.



Sơ Tranh cũng không phải nhìn rất dữ, mà bản thân cô chính là rất dữ, dưới cái nhìn kinh hoảng của Diêu Thanh, Sơ Tranh thuần thục trói anh Cao và chú Dân lại.



Sau đó quay đầu nhìn Diêu Thanh: "Nói đi."



"..."