Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1873 : Mê thất hoang dã (30)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cha ông ta trốn qua một kiếp, sau khi trở về, không hề đề cập tới chuyện thù hận.



Mãi đến sau đó không lâu, hành vi của cha ông ta càng ngày càng cổ quái.



Ông ta luôn luôn trông thấy cha lầm bầm lầu bầu gì mà "kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



Ngay từ đầu thì còn tốt, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện thần sắc đỡ đẫn lặp lại lời này.



Nhưng dần dần, thần chí và hành vi đều càng ngày càng kỳ quái.



Người trong thôn đều nói ông điên rồi, còn có người nói ông bị nguyền rủa.



Cha ông ta cũng không sống quá lâu, năm thứ năm sau khi ra khỏi nơi đó, thân thể liền sụp đổ, nằm ở trên giường, không thể xuống giường được nữa.



Ông ta nhìn cha mình càng ngày càng suy yếu, sắp đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.



Vào đêm trước khi cha ông ta chết, cha đột nhiên gọi ông ta vào.



Vào thời điểm này, người cha vốn nên thần chí không rõ của ông ta, trong mắt một mảnh sáng tỏ.



Cha nói cho ông ta biết, nhất định phải tìm được thứ đã mất đi, bằng không thì sẽ có đại họa lâm đầu.



Nói xong câu đó, cha lại khôi phục dáng vẻ trước đó.



Trong miệng không ngừng lẩm bẩm "kẻ mạo phạm thần linh, chết!"



Ông ta không hiểu lời kia của cha mình là có ý gì, sau khi cha qua đời mấy năm, cũng không có việc gì phát sinh, ông ta lấy vợ sinh con.



Nhưng mà...



Sau khi con của ông ta sinh ra không bao lâu, không hiểu thấu mắc một cơn bệnh nặng, không bao lâu thì chết.



Đứa bé đầu tiên như thế.



Đứa bé thứ hai cũng là như thế...



Ông ta nhớ tới câu nói của cha mình.



Nhưng mất cái gì?



Làm sao để tìm về?



Ông ta hoàn toàn không biết gì cả.



Ông ta lật tìm tất cả mọi thứ của cha, rốt cuộc tìm được một chút manh mối.



Tất cả mọi chuyện, đều chỉ hướng về chỗ năm 88 kia.



Ông ta quyết định đi đến đó một lần.



Dựa theo lộ tuyến mà cha mình ghi chép lại, ông ta thành công xuống được dưới đất, tìm được cái chỗ lúc trước bọn họ nghiên cứu.




"A..."



Làn da Cam Lộ tiếp xúc với nhánh của cây phát sáng, giống như bị thứ gì đốt bỏng, bốc lên tiếng xèo xèo.



Nhưng rất nhanh những vết thương kia lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được khép lại.



Tốc độ khép lại này... Còn nhanh hơn cả Tân Trục.



"Anh Thần... Anh Thần..."



Sợi dây trên tay Lê Điềm không biết bị đứt từ lúc nào, thừa dịp lúc này, cởi lỏng dây trói cho Lam Thần.



Lam Thần được tự do, lập tức rời khỏi cây phát sáng.



Sơ Tranh ôm Tân Trục đứng ở bên cạnh, trong nháy mắt khi Lam Thần đứng dậy, len lén làm gã trượt chân.



Bao gồm cả Lê Điềm cũng bị gã liên lụy, hai người bị Cam Lộ chạy tới bắt lấy.



Lam Thần làm sao có thể là đối thủ của Cam Lộ, lần nữa bị cô ta đè trên biên giới cây phát sáng.



Sơ Tranh mò xuống khăn quàng đỏ không tồn tại, thâm tàng bất lộ.



Như vậy vấn đề lại tới...



Tấm thẻ cảm ơn kia, ta nên cứu hay không cứu đây?



Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem có nên cứu thẻ cảm ơn không, thì ánh sáng trên cây phát sáng đột nhiên đại thịnh.



Trước mắt cô bị ánh sáng trắng tuôn trào che phủ, một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.



Ánh sáng này, rất giống loại ánh sáng trong huyễn cảnh trước đó.



Nhưng loại ánh sáng này, giống như mang theo tính ăn mòn.



Sơ Tranh cũng có thể cảm nhận được cảm giác trên da, khiến cho cô rất không thoải mái.



Mặt đất có cảm giác chấn động rất nhỏ, Sơ Tranh cấp tốc dùng ngân tuyến chống ra một không gian an toàn.



Sơ Tranh nghe thấy bên trong có tiếng kêu thảm thiết, âm thanh kia bị phá âm, cũng không biết là ai kêu.



Phải rời khỏi nơi này!



Sự tồn tại của cây phát sáng kia vốn đã rất kỳ quái, lỡ như thật sự có năng lực đặc biệt gì thì sao?



Thẻ người tốt không thể ở lại chỗ này nữa.



Sơ Tranh nghĩ như vậy, lập tức ôm người lên, tìm kiếm đường rời đi.



Ầm ầm ——



Cảm giác chấn động trên mặt đất càng ngày càng mạnh.



Sơ Tranh phân biệt được hướng vào trước đó, lập tức đi qua phía bên kia.