Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1874 : Mê thất hoang dã (31)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tân Trục mơ một giấc mơ rất dài.



Mơ thấy chỗ hắn ở khi còn bé, cha mẹ của hắn, anh chị em hắn.



Đến lúc hắn đi học, gặp được thầy giáo, đi theo thầy giáo cùng nghiên cứu, cùng nhau tiến về vị trí còn sót lại của Hạ Di Tộc.



Lại đến chuyện sau đó.



Lúc ấy hắn cũng ở chỗ gốc cây phát sáng kia.



Khi những người kia tiến vào, thầy vì bảo vệ hắn, để hắn tìm cơ hội chạy trốn.



Đáng tiếc đối mặt với những người đã được cường hóa, hắn căn bản không có cơ hội đi ra ngoài.



Cuối cùng đụng phải cây phát sáng, cổ tay bị cây phát sáng cắt rách, chảy máu.



Sau đó...



Sau đó là hỗn loạn tưng bừng, toàn bộ dưới lòng đất giống như bị mạo phạm, bắt đầu nổi giận.



Mà hắn ở trong mảnh hỗn loạn này, hình như từng động thủ, mà những lực lượng kia, là lực lượng hắn không nên có.



Lại tiếp theo đó...



Hình như hắn té xỉu trước gốc cây kia, không biết qua bao lâu mới tỉnh lại.



Chờ hắn tỉnh lại, trên mặt đất toàn là thi thể, không có lấy một người sống.



Hắn chuyển thi thể của thầy đến nơi khác, bao gồm cả những người khác, làm xong những chuyện này, mệt mỏi quá nên trực tiếp ngủ thiếp đi.



Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, thì đã không nhớ rõ gì nữa.



"Là một loại phóng xạ làm hắn ngừng phát triển... Nhưng cụ thể tạm thời vẫn chưa kiểm tra ra được, từ trước đến nay chưa từng phát hiện tình huống nào như vậy, phải mất chút thời gian."



Bên tai có âm thanh.



Ai đang nói chuyện?



Tân Trục muốn mở mắt ra.



Nhưng mà mí mắt nặng nề, giống như bị người ta dùng thứ gì đó dán vào nhau vậy, làm cách nào cũng không mở ra được.



"Trong đầu hắn có một khối u, có lẽ thứ này là nguyên nhân sinh ra chuyện hắn nghe nhầm, nhưng cụ thể thì còn phải chờ kiểm tra thêm đã."



Tiếng nói chuyện biến mất, Tân Trục cảm giác được có người cầm tay mình.



Bàn tay mềm mại ấm áp sờ lên trán hắn, nhẹ nhàng trấn an mấy lần.



Tân Trục không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được chủ nhân của bàn tay này là ai.
"Muốn đi ra ngoài dạo một chút không?"



Tân Trục bỗng nhiên quay đầu, cô gái một thân trang phục bình thường đơn giản, dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.



"Được chứ?"



"Được." Sơ Tranh vươn tay: "Tới đây."



Tân Trục lập tức tới ngay, đưa tay cho cô.



Sơ Tranh lấy một cái áo khoác cho hắn mặc: "Tạm thời còn không thể ra bên ngoài, dẫn anh xuống phía dưới đi dạo một chút, thuận tiện nhìn con chuột của anh."



Con ngươi Tân Trục sáng lên, bước chân nhanh hơn một chút, đi ở phía trước Sơ Tranh.



Nhưng rất nhanh Tân Trục liền ngừng lại.



Chỗ này... Đi bên nào?



"Không đi?"



Tân Trục cúi đầu xuống: "... Không biết đi bên nào."



"Nơi này sao mà lớn như thế, còn nhiều đường vậy nữa..."



Tân Trục lầm bầm lầu bầu bắt đầu nói thầm.



Sơ Tranh hỏi rồi dẫn đường cho hắn, thuận tiện để hắn nhớ kỹ làm sao để xuống lầu.



Đến đại sảnh dưới lầu, bác sĩ đang cầm một phần văn kiện tiến vào, thấy Sơ Tranh và Tân Trục, nhíu mày lại: "Liễu tiểu thư, ngài muốn dẫn Tân tiên sinh ra ngoài?"



"Chỉ ra ngoài dạo một chút."



"Vậy tốt nhất đừng ra ngoài quá lâu." Bác sĩ căn dặn một đống lời, vẫn không yên lòng, chỉ thiếu chút nữa là nói tôi muốn đi theo, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, bác sĩ không dám đi theo.



Ra khỏi cửa, Tân Trục nhỏ giọng nói với Sơ Tranh: "Ông ta rất dài dòng."



"Ông ta vì muốn tốt cho anh thôi." Sơ Tranh khó có khi nói chuyện vì người khác.



"... Ồ." Tân Trục cúi đầu, lại nói một tiếng: "Ông ta thật tốt."



"..."



Mấy con chuột bạch lớn được Sơ Tranh sắp xếp trong một căn phòng gỗ bên cạnh vườn hoa.



Đã cho người kiểm tra, trừ dáng dấp quá lớn, thì con nào cũng rất khỏe mạnh, trên người cũng không mang theo bệnh tật gì.



Tân Trục xuất hiện, mấy con chuột bạch lớn lập tức chạy tới, đứng thẳng chân trước kêu "chít chít chít" với hắn.



Tân Trục có thể nhận ra từng con, hắn rất nhanh trông thấy Tiểu Thất.



Tiểu Thất nhìn qua tinh thần không được tốt lắm, lúc này đang nằm sấp trong góc.