Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1878 : Mê thất hoang dã (35)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau khi Tân Trục đến trại an dưỡng về, uể oải mất vài ngày, game cũng không chơi nữa.



Sơ Tranh "dỗ" một hồi, thấy không có hiệu quả gì, liền từ bỏ.



Cô bề bộn nhiều việc, làm gì có thời giờ dỗ hắn mỗi ngày.



Dù sao Tân Trục cũng sống sót được dưới hoàn cảnh như thế, không bị ép đến điên người, cũng chỉ uể oải mấy ngày.



Sơ Tranh đẩy cửa phòng ngủ của Tân Trục ra, bên trong đen kịt một màu.



Sơ Tranh sờ soạng qua, đứng ở bên giường, nhìn một cục nhô lên trên giường: "Đưa điện thoại ra đây."



Trong bóng tối không ai đáp lại cô.



Sơ Tranh: "..."



"Tân Trục!"



Hơn nửa đêm không ngủ, trốn trong chăn chơi game, ngại mình mạng dài quá phải không!



Tân Trục không đáp lại bất cứ câu gì, Sơ Tranh im ắng thở ra một hơi.



Được thôi!



Em không trị nổi anh chắc!



Cô trực tiếp vén chăn lên nằm lên trên đó, Tân Trục giật mình, trực tiếp ngồi dậy: "Em... Em làm gì?"



"Ngủ cùng anh." Xem xem anh chơi game kiểu gì nữa!



Tân Trục: "..."



"Anh không chơi nữa." Tân Trục yếu thế, ngoan ngoãn nộp điện thoại ra.



"Muộn rồi." Sơ Tranh nằm bất động: "Từ nay về sau em ngủ ở đây."



Một ngày không nhìn là vụng trộm chơi game, thế này mà được sao.



Tân Trục hoảng hồn: "Nhưng mà, chúng ta... Sao có thể như thế... Không thể... Em về phòng em đi..."



Sơ Tranh không thèm phí lời với hắn, lôi người trở lại, thô lỗ dùng chăn bọc hắn thành hình con tằm.



"Anh không..."



"Câm miệng."



"Nhưng mà..."



Sơ Tranh dùng một tay bịt mặt Tân Trục, dữ dằn uy hiếp: "Yên tĩnh chút." Buồn ngủ muốn chết, hơn nửa đêm còn phải dậy, ta dễ dàng lắm sao?! Có thể hiểu chuyện chút được không!



Tân Trục: "..."




Nhưng hắn xác thực rất thích đánh đàn ghita, thiên phú chẳng ra sao cả, nhưng hắn nghiêm túc, giáo viên nhận chi phí cao, vô cùng kiên nhẫn dạy.



"Sơ, nghe anh gảy đàn ghita không?"



Tân Trục luyện mấy ngày, hào hứng tìm Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "!!"



Sơ Tranh nhìn bác sĩ một chút, trấn định đứng dậy: "Em và bác sĩ còn có chút việc cần bàn, tối nay rồi nghe."



Cô nháy mắt với bác sĩ rồi nhanh chóng chuồn.



Tân Trục: "..."



Ban đêm.



Sơ Tranh trở về phòng, Tân Trục ngồi xếp bằng ở trên giường, thấy cô vào, lập tức nói: "Anh đàn đã tốt hơn trước đó nhiều rồi, em nghe một chút nha."



Giọng điệu mềm ơi là mềm, giống như làm nũng vậy.



Sơ Tranh: "..."



Cũng không phải rất muốn.



Thẻ người tốt của mình, mình sủng.



Sơ Tranh nhắm mắt gật đầu, Tân Trục lập tức nâng khuôn mặt nhỏ, vội vàng đi ôm đàn ghita của hắn tới.



Sơ Tranh: "..."



Ai, ta thật khổ mà.



Tân Trục nói tiến bộ, đại khái chính là từ lớp chồi của nhà trẻ, tiến bộ lên lớp lá.



Sơ Tranh có chút hối hận rồi.



"Thế nào?"



"Không tệ." Hai chữ êm tai này cô thật sự không nói nên lời được, Sơ Tranh lấy ghita đi, đặt ở nơi Tân Trục không với tay đến.



"Không hay sao?" Tân Trục nhìn ra thái độ qua loa của Sơ Tranh, thần sắc lập tức xụ xuống.



"Đi ngủ sớm một chút đi."



"Anh sẽ cố gắng học."



"Ừ."



Tân Trục nói được thì làm được, cả ngày không chơi game nữa, bắt đầu thật lòng học ghita, tiến bộ có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung.



Sơ Tranh không cho Tân Trục đi ra ngoài, sợ hắn bị người bên ngoài lừa gạt chạy mất.



Trước kia Tân Trục đã quen ở một mình, cũng không thấy có gì, ngày nào Sơ Tranh cũng ở bên cạnh hắn, là hắn đã rất vui vẻ rồi.