Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1879 : Mê thất hoang dã (Xong)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một năm sau.



"Liễu tiểu thư, cô xem, khối u trong đầu Tân tiên sinh lại lớn hơn rồi, đây là một năm trước, đây là một năm sau..."



Hai tấm ảnh nhìn qua dường như không có gì khác biệt, nhưng sau khi để chồng lên nhau thì sẽ phát hiện, xác thực đã lớn hơn một chút.



"Có thể phẫu thuật được không?"



"Tạm thời không được." Bác sĩ lắc đầu: "Vị trí này, làm phẫu thuật rất khó."



Cách nói của bác sĩ chính là, không phải vạn bất đắc dĩ, thì tốt nhất đừng phẫu thuật.



Bởi vì xác suất thành công quá thấp.



Sơ Tranh cũng không phải chưa từng dẫn Tân Trục đi xem những bác sĩ khác, nhưng kết quả đều giống nhau, không đề nghị phẫu thuật.



Không ai có thể đảm bảo dưới tình huống này có thể phẫu thuật thành công.



Tâm trạng Sơ Tranh hơi nặng nề đi ra, Tân Trục tới cũng không chú ý đến.



Hắn nghiêng người hôn lên mặt Sơ Tranh một cái: "Anh không sợ chết, em đừng buồn."



Lông mày Sơ Tranh ngưng lại: "Anh lại nghe lén."



"... Không có." Tân Trục lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chột dạ đến mức giọng nói cũng yếu ớt hơn: "Anh vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy được."



"Sợ không?"



Tân Trục lắc đầu: "Không sợ, có em."



Có em thì làm được gì, em lại không thể chịu thay anh.



Mấy năm sau đó, Tân Trục không có vấn đề gì lớn.



Thời gian dừng lại ở trên người hắn, cũng bắt đầu trôi qua, giống y như người bình thường.



Về sau đầu Tân Trục bắt đầu đau, mặc dù không phải cơn đau bén nhọn như lúc trước ở chỗ kia.



Nhưng ngẫu nhiên sẽ có những cơn đau cùn, làm Tân Trục rất khó chịu, có đôi khi cả đêm đều không ngủ được.



Trị liệu làm sắc mặt hắn không được tốt lắm.



Sơ Tranh chống thân thể, nhìn chăm chú người bên cạnh, đầu ngón tay theo gương mặt hắn, sờ đến đỉnh đầu.



Ngón tay xuyên qua trong tóc, trên ngón tay lại kéo theo một chút tóc.



"Ưm..."



Dường như Tân Trục bị đánh thức, Sơ Tranh nắm chặt bàn tay.



"Sơ?" Tân Trục thấp giọng kêu một tiếng.



"Ừ."



Tân Trục nghe thấy giọng cô, dựa sát về phía cô, ôm chặt cô ngủ thật say.


Hai năm sau.



Một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự, trên thân xe dán huy chương của chính phủ sáng loáng, cửa xe bị đẩy ra, hai người đàn ông đồng thời xuống xe.



Một người đàn ông trong đó đi qua nhấn chuông cửa.



Người mở cửa là một người giúp việc khuôn mặt xa lạ: "Xin hỏi Liễu tiểu thư ở đây không?"



"Liễu tiểu thư? Ở đây không có người này." Người giúp việc nghi hoặc: "Có phải các anh tìm nhầm chỗ rồi không?"



"Chủ nhân của nơi này không phải là tiểu thư Liễu Sơ Tranh sao?"



Người giúp việc lắc đầu: "Tiên sinh của chúng tôi họ Vu."



"Các anh là?" Chủ nhân của biệt thự từ bên ngoài trở về, thấy hai vị đồng chí mặc cảnh phục này, xém chút cho là mình phạm tội gì.



"Xin hỏi ngài quen biết tiểu thư Liễu Sơ Tranh không?"



"Biết, nhà này là cô ấy bán cho tôi."



"Vậy ngài biết cô ấy đi đâu không?"



"Chuyện này tôi cũng không biết."



"... Vậy được rồi, cảm ơn."



"Không có gì."



Đi ra khỏi biệt thự, vẻ mặt của hai người cũng không tính là tốt, vụ án năm đó, điều tra được một chút manh mối, nhưng bây giờ người hiềm nghi chủ yếu lại không thấy đâu.



"Ai... Đi thôi."



Xe chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.



Trong hoa viên của biệt thự, hai con chuột bạch lớn đứng thẳng chân trước, nhìn ra phía ngoài tường viện.



Một con khác không biết từ đâu xông tới, móng vuốt chụp lên trên người một con trong đó: "Chít chít chít!!"



"Tiểu Thất, Tiểu Lục..." Rất xa có người gọi chúng nó.



Ba con chuột bạch lớn lập tức vọt về.



"Ôi mấy tiểu tổ tông, chúng mày đừng chạy lung tung." Người bên kia thấy chuột bạch lớn đều trở về, không thiếu con nào, lập tức nhẹ nhàng thở ra.



"Chít chít chít!!"



"Chít!!"



"Đừng quậy đừng quậy, xong ngay đây."



*



VỊ DIỆN THỨ 49 HOÀN TẤT!



***



Góp zui ngày cá tháng tư, mai mình bạo chương đó mọi người, đừng có tin ༎ຶ‿༎ຶ



À, từ nửa sau vị diện trước là mình đã quay lại con đường solo rồi nha mọi người, vì vấn đề của bản thân mình thôi, cảm thấy hơi khó tính, nên cứ một mình là thoải mái nhất, muốn quậy trời quậy đất gì thì quậy ⊙﹏⊙