Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1887 : Ma Pháp Sứ Đồ (8)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Có nhược điểm trong tay Sơ Tranh, quả nhiên Elsa an phận hơn không ít.



Charles bên kia không có bất cứ động tĩnh gì, chắc hẳn ả không nói cho Charles biết.



Mỹ thiếu nữ trưởng thành, sẽ không mách người lớn nữa, vui mừng nha.



【...】 Cô bị điên rồi! Nhìn chuyện cô làm xem, đó là chuyện mà một người tốt nên làm sao?



Vương Giả tức giận tới mức giơ chân.



Sơ Tranh không để ý đến Vương Giả, làm theo ý mình tiến hành chữ người tốt tới cùng.



Không phải Elsa không muốn mách người lớn, mà là ả lo lắng Sơ Tranh sẽ công khai quyển trục.



Trước hết nghĩ cách lấy lại quyển trục rồi hẵng nói.



Nina bên kia đại khái là tính khoản nợ kia lên đầu Elsa, cho nên đại đa số thời gian đều nhằm vào Elsa, thời gian đối đầu với Sơ Tranh rất ít.



Nơi Sơ Tranh ngồi, trừ thời gian lên lớp, thời gian còn lại cơ bản đều không ai dám lại gần.



Bọn họ cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy Sơ Tranh có chút đáng sợ.



Có người không tin quỷ ma, muốn tìm cô gây phiền phức.



Kết quả không phải khiến cho mình chật vật không chịu nổi, thì chính là không hiểu thấu cõng nồi bị học viện xử lý.



Tóm lại chỉ cần tìm cô gây phiền phức... Thì tuyệt đối không có kết cục tốt, muốn bao nhiêu tà môn sẽ có bấy nhiêu tà môn.



Một thời gian sau, người làm phiền cô ít đi, nhưng ngôn luận liên quan tới cô lại truyền đi không ít.



Sơ Tranh không thèm để ý đến mấy chuyện này, đụng phải mà tâm tình không tốt thì sẽ len lén chỉnh một chút, không đụng phải thì không thèm để ý.



Đối với Sơ Tranh mà nói chính là —— chỉ cần ngươi đừng đến trước mặt ta mà nhảy nhót, thì chúng ta có thể sống những ngày tháng yên bình.



-



"Các cậu muốn đến chợ đen chơi không?"



"Chợ đen? Cha tớ nói không thể đi đến đó, rất nguy hiểm."



"Nhưng tớ nghe nói có người bắt được rồng, muốn tìm người mua trên chợ đen, rồng đó, các cậu đã từng thấy rồng sống chưa?"




Cho dù Moore có mưu đồ khác, thì cũng nên tiếp cận Elsa mới phải chứ.



Cho nên...



Moore mắt mù sao?



Không hiểu những người tuổi trẻ này.



Sơ Tranh nhảy lên xe ngựa, ra hiệu phu xe rời đi.



Lúc này là thời gian tan học, ở cổng có không ít xe ngựa tới đón người, xe ngựa khoan thai lắc lư, một hồi lâu mới ra ngoài được, đi lên đường cái.



Bối cảnh của thế giới này giống thế giới phương Tây thế kỷ mười chín, khoa học kỹ thuật vẫn chưa tiên tiến lắm.



Đương nhiên nơi này có ma pháp, có khoa học kỹ thuật hay không cũng không quan trọng lắm.



Khoảng thời gian cô tới cảnh trông thấy đều là khu nhà giàu phồn hoa xa xỉ, đường đi rộng rãi sạch sẽ, người lui tới quần áo ngăn nắp.



Nhưng trong ấn tượng của nguyên chủ, cũng có khu dân nghèo sinh hoạt khó khăn.



Học viện tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất trong thành phố, là thiên đường mà vô số người muốn vào, chỉ cần có thể học thành rời khỏi đây, cho dù không thể tiến vào hiệp hội ma pháp, thì tùy tiện làm gì đó cũng sẽ sống rất tốt.



Sơ Tranh thở ra một hơi, ỷ vào trên xe không có ai, bưng lấy mặt mình, nhàm chán nhìn rèm lắc lư.



Xe ngựa xóc nảy, dường như khẩn cấp rẽ ngoặt một cái, màn xe hơi giương lên, cảnh sắc bên ngoài rơi vào trong mắt Sơ Tranh.



Trên đường phố, thiếu nữ chân trần lao như điên, đuổi theo một chiếc xe ngựa trước mặt.



Xe ngựa kia đi sượt qua xe ngựa của Sơ Tranh, màn xe che kín mít, không thấy rõ bên trong là thứ gì.



Vừa rồi chiếc xe ngựa này của cô khẩn cấp rẽ ngoặt, rõ ràng là vì tránh nó.



Thiếu nữ lảo đảo ngã xuống đất, muốn đứng lên, lại không có cách nào, chỉ có thể bất lực nhìn chiếc xe ngựa kia đi xa.



"Dừng xe."



Sơ Tranh bảo phu xe dừng xe ngựa lại, vén rèm xe lên xuống dưới, đi đến bên cạnh thiếu nữ kia.



Thiếu nữ khóc đến sưng cả hai mắt, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng, trước mắt đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, thiếu nữ mờ mịt ngẩng đầu.



Trên gương mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng của thiếu nữ, lộ ra mấy phần kinh ngạc: "Bạn... Bạn học Shelleya..."



Sơ Tranh đỡ người dậy, bình tĩnh hỏi: "Cậu đang đuổi theo thứ gì vậy?"