Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1888 : Ma Pháp Sứ Đồ (9)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Alice khóc nức nở: "Em, em gái tôi."



Em gái?



Trên chiếc xe ngựa kia sao?



Gia cảnh của Alice cũng không tốt, trừ cô ấy và em gái, thì còn có hai người em trai nữa, cha mẹ trọng nam khinh nữ.



Bình thường hai chị em không có quyền nói chuyện trong nhà.



Bởi vì em trai bị bệnh cần tiền, cho nên cha mẹ liền bán mất em gái đi.



Nếu như không phải vì Alice đang học ở Học Viện Ma Pháp, thì lần này người bị bán đi sẽ là cô ấy.



Nếu như không phải hôm nay cô ấy trùng hợp trở về, thì cô ấy căn bản cũng không biết em gái sắp bị mang đi.



Cô ấy cầu xin bọn họ, không thể bán em gái đi, cô ấy có thể không học ở Học Viện Ma Pháp nữa.



Nhưng bọn họ nói...



"Vất vả lắm mới vào được Học Viện Ma Pháp, đóng học phí cao cho mày, bây giờ mày nói không đi? Mày cho rằng đó là chỗ nào, đó là Học Viện Ma Pháp, về sau mày đi ra chính là người trên người, bọn tao còn trông cậy vào mày, mày nói không đi cái gì mà không đi? Còn để tao nghe thấy lời này lần nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!"



Gia đình giống như bọn họ, luôn hi vọng con mình có thể thức tỉnh thiên phú ma pháp.



Cho dù giai đoạn trước đóng học phí cao, nhưng chỉ cần vượt qua được, đợi đến khi tốt nghiệp, bọn nó chính là ma pháp sư, được người ta tôn trọng.



Cho nên cha mẹ Alice không thể nào cho cô ấy nghỉ học.



"Tôi không thể để cho bọn họ bán em gái đi được!"



Alice muốn tiếp tục đuổi theo, đau ý trên mắt cá chân tràn lan lên, thân thể cô ấy nghiêng một cái, xém chút ngã sấp xuống.



Sơ Tranh đỡ cô ấy một chút: "Cậu như vậy làm sao đuổi theo?"



Alice: "..."



Thật lâu sau Alice che mặt khóc rống.



Vì sao mình lại vô dụng như vậy.



Cho dù học được ma pháp, nhưng cũng không dùng được.



Sơ Tranh đang suy nghĩ nếu mình xen vào việc này thì có thể có thẻ cảm ơn không.



Dựa theo kịch bản mà xem, thì hẳn là có.



Dù sao ngày đó cô cũng không làm gì, Alice đã cho cô một tấm.
Elvis có bố trí cửa hàng trong thành, không khó tìm, dựa theo dấu hiệu kia, rất dễ dàng có thể trông thấy.



Alice cũng nghe thấy lời phu xe nói, trước kia cũng từng nghe qua một chút tin đồn về gia tộc Elvis từ người khác.



Nếu như không phải có em gái chèo chống, thì bây giờ cô ấy cũng không dám đứng ở bên ngoài cửa hàng.



Sơ Tranh như không có việc gì quan sát cửa chính, rồi đẩy cửa ra đi vào.



"She..."



Alice không dám gọi, khẩn trương theo sau.



Bên ngoài trông như cửa hàng cũng không lớn, nhưng khi đi vào thì giống như chốn bồng lai, phong cách trang trí giống như cung điện.



Sau khi đi vào Alice bị hoàn cảnh như vậy làm chấn động, cô ấy vẫn cho là học viện đã đủ xa xỉ...



"Hai vị tiểu thư xinh đẹp, có thể giúp gì cho hai vị?"



Thanh niên ăn mặc vừa vặn đi tới, tay phải để ở trước ngực, hơi cúi người, ưu nhã lại lễ phép.



Khuôn mặt nhỏ của Alice trắng bệch, lui về sau một bước.



"A..." Thanh niên nghi hoặc nghiêng đầu: "Là tôi có chỗ nào dọa đến vị tiểu thư xinh đẹp này sao?"



"Không có..." Alice yếu ớt như ruồi muỗi đáp một tiếng.



Trước kia đứng xa xa nhìn những cửa hàng xa hoa kia, người ở bên trong luôn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ấy, cho tới bây giờ cũng không ai dùng loại giọng điệu này, loại thái độ này nói chuyện với cô ấy.



"Không có là tốt rồi." Thanh niên cười một cái: "Hai vị muốn mua gì nhỉ? Tôi có thể giới thiệu cho hai vị."



Cửa hàng trang trí xa hoa này, thứ bán chính là quần áo.



Không giống với tiệm bán quần áo treo từng hàng quần áo trong ấn tượng của Alice, mà trong này không có mấy bộ quần.



Quần áo bày ra, giống như phô bày sản phẩm trân quý, dùng tủ trong suốt đóng kín trưng bày, căn bản không sờ được.



"Mua vài thứ đặc biệt." Sơ Tranh không hứng thú với những vật này: "Tôi cần mua một người."



Thanh niên không có chút dị thường nào, vẫn cười nhắc nhở: "Tiểu thư xinh đẹp, giá tiền này sẽ rất cao đó, ngài chắc chắn không?"



"Tôi có tiền." Những thứ khác không có, chính là có tiền.



*



Tiểu tiên nữ: Mọi người có gì nào?



Tiểu thiên sứ: Những thứ khác không có, chính là có phiếu.



Tiểu tiên nữ: Được, bỏ phiếu đi.