Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1895 : Ma Pháp Sứ Đồ (16)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tiếng hoan hô trong Sàn Đấu Thú đứng ở lối đi phía sau đài cũng có thể nghe thấy.



Nhưng lúc này sắc mặt tất cả mọi người lộ vẻ nôn nóng, thậm chí có vài người đang phát run.



Thiếu niên mặc áo đuôi tôm màu trắng kia, đứng dựa ở bên tường, kim tệ trong tay bị đầu ngón tay hắn bắn lên trời, có tiếng chấn động rất nhỏ.



Thiếu niên giơ tay tiếp được kim tệ, ánh mắt nhìn về phía mấy người đứng trước mặt hắn: "Chỉ qua có một lát mà mấy người đã gây ra cho tôi một phiền phức lớn như thế, mấy người thật đúng là lợi hại."



Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng nhàn nhạt, không nghe ra bất kỳ ý tứ tức giận nào.



Nhưng mà người đứng trước mặt hắn, không một ai mà không run rẩy.



Nhiệt độ trong không khí hạ xuống đến sắp đóng băng.



-



"Thiếu gia rất tức giận, Uno đại nhân, ngài mau đi xem một chút đi."



Người đàn ông vừa về đến liền bị ngăn lại, người kia vội vã chỉ vào một phương hướng.



Anh ta mới bị giáo huấn qua, vừa nghĩ nhất định không thể phạm sai lầm nữa, ai biết chỉ có một lát như thế, đi ra ngoài một chuyến, trở về liền được cho biết "thiếu gia rất tức giận", còn để cho anh ta sống nữa không đây.



Uno tỉnh táo một lát: "Xảy ra chuyện gì?"



"Là..."



"Nói!" Lúc này còn ấp a ấp úng gì nữa.



"Là... là... Rồng biến mất."



Uno: "..."



Uno xém chút tối sầm mắt mũi, chống vào bên cạnh, giữ vững thân thể.



Một lát sau, vừa đi về phương hướng của thiếu niên, vừa hỏi thăm chi tiết: "Không phải nhốt rất chặt sao, sao lại biến mất được. Đã tìm hết trong Sàn Đấu Thú chưa? Biến mất từ bao giờ? Người cuối cùng trông coi là ai?



Khi Uno nhìn thấy thiếu niên, thì cũng đã biết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.



Thiếu niên đang khom người, một tay nắm lấy cằm của một người, trên gương mặt trắng nõn vẫn mang theo nụ cười nhu thuận: "Tôi nuôi mấy người để làm gì?"



"Thiếu gia!"



Uno vội vàng lên tiếng.
Đôi mắt đỏ như máu, giống như ác ma mở mắt ra trong địa ngục.



Sơ Tranh mượn ánh sáng nhạt bên ngoài xuyên vào, thấy rõ hình dáng to lớn của sinh vật này.



Đôi cánh to lớn cùng loại như cánh dơi bị nó thu lại, bốn chân, thân thể giống như sư tử, lại có vảy giáp cứng rắn bao trùm, trên cái đuôi dài mọc ra gai ngược.



Rồng phương Tây và rồng phương Đông dáng dấp không giống nhau.



Đây là ý niệm đầu tiên của Sơ Tranh.



Sau đó cô lui về phía sau một bước, dựa vào cửa.



Làm ta sợ muốn chết!!



Đầu rồng to lớn cúi xuống, con ngươi nhìn chòng chọc vào cô, tựa như đang phán định cô có nguy hiểm hay không.



Sơ Tranh: "..."



Ta nói ta đi ngang qua ngươi tin không?



Ngươi nhìn ta như vậy làm gì!



-



Ầm ầm ——



Âm thanh dữ dội từ chỗ sâu trong lối đi truyền đến, thiếu niên đang nói chuyện với Uno, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia.



Con ngươi xinh đẹp của thiếu niên khẽ híp một cái, ánh sáng vàng kim lộng lẫy hiện lên trong đáy mắt, tiếp đó thân hình hắn nhoáng lên, biến mất tại chỗ.



Uno kịp phản ứng, lập tức đuổi theo ra.



Trên hành lang, đá vụn rơi đầy đất, rồng chật vật đập xuống đất, cánh lấy một tư thế quỷ dị lật ngược ở trên lưng.



Đối diện rồng, Sơ Tranh vỗ vỗ bụi bặm đứng dậy, ngay lập tức nhìn xung quanh một chút, xác định không ai trông thấy chuyện vừa rồi, đáy lòng thở phào.



Hình tượng đại lão vẫn phải giữ!



Rồng bị vây trên mặt đất, trong mắt toàn là phẫn nộ, há miệng chính là một đám lửa phun tới.



Ngọn lửa này hoàn toàn không giống như ngọn lửa tiểu đả tiểu nháo của Elsa, Sơ Tranh có thể cảm nhận được nhiệt độ đốt người và lực sát thương.



Sơ Tranh vừa giơ tay lên, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, vạt áo thêu hoa văn màu vàng xẹt qua không khí, thân hình thiếu niên chậm rãi rơi xuống từ không trung.



Ngọn lửa kia bị thiếu niên ngăn cản, Sơ Tranh không nhìn thấy làm sao biến mất, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo chút ý cười của thiếu niên: "Mày không phải là đứa trẻ ngoan, phải bị trừng phạt."