Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1896 : Ma Pháp Sứ Đồ (17)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên, một hồi lâu sau mới hít sâu một hơi.



Xong.



Lần này thẻ người tốt đen toàn bộ rồi.



Nhìn điệu bộ này... Chỉ sợ chỉ có thể đánh gãy chân nhốt lại thôi.



【???】 Khoan đã tiểu tỷ tỷ, cô còn chưa bắt đầu, sao lại phán tử hình cho người ta rồi?



Sơ Tranh còn đang suy nghĩ chuyện đánh gãy chân, thiếu niên đã đánh nhau với rồng.



Nó vốn đang bị Sơ Tranh trói buộc, lúc này chỉ có miệng còn có thể phun lửa.



Thiếu niên thành thạo điêu luyện.



Sơ Tranh lui lại hai bước, để tránh làm bị thương chính mình.



Sơ Tranh cho là sẽ không xảy ra sai lầm gì, ai biết ngay sau khi cô lui lại, bên cạnh không biết có một bóng người lao từ đâu ra.



Nhũ băng lơ lửng giữa trời, như đạn lướt về phía vị trí của thiếu niên.



"Hóa ra là ông trộm rồng của tôi." Thiếu niên vẫn rất nhẹ nhàng tránh đi, ngữ điệu đều không có biến hóa.



Người sử dụng ma pháp hệ băng mặc một thân quần áo già dặn bó sát, đeo mặt nạ quỷ màu đen, cơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.



Chỉ có thể phân biệt từ thân hình, hẳn là một người đàn ông.



"Trời giáng!"



Người mặt quỷ thấp giọng quát một tiếng.



Chỉ thấy trên đỉnh đầu thiếu niên lít nha lít nhít hiện ra từng chuôi kiếm băng, đang xoay tròn tốc độ cao hạ xuống phía hắn.



Thiếu niên không né tránh, ngược lại ngẩng đầu nhìn kiếm băng, vẻ mặt hiếu kì.



Sơ Tranh: "..."



Hắn chết, hẳn không phải là lỗi của ta.



Ngay khi kiếm băng sắp nện trên đỉnh đầu thiếu niên, thiếu niên đứng ở đó, đột nhiên không thấy tung tích.



"Tôi ở đây nha."



Người mặt quỷ giật mình, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.




Hắn không giết mình, đó chính là muốn tra tấn mình rồi?



Nghĩ tới đây, người mặt quỷ liền hận không thể tự sát.



Nhưng bây giờ thân thể không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn xử lý.



Thiếu niên: "Ông đã có thể xâm nhập nơi này mà không bị người phát hiện, còn thả nó ra được, chứng minh ông có chút bản lĩnh... Người như ông, sao tôi lại tùy tiện giết chết chứ, quá lãng phí."



Người mặt quỷ: "..." Còn không bằng giết mình luôn đi, rơi xuống trong tay hắn có thể có kết quả gì tốt?!



Thiếu niên không nói muốn xử trí gã thế nào, vung tay lên: "Trước tiên dẫn hắn đi đi."



Uno: "Vâng."



Thiếu niên phân phó xong, ánh mắt khẽ chuyển, lúc này mới nhìn rõ cô gái đứng ở góc tường, rất là tùy ý hỏi một câu: "Cô là ai?"



Giọng nói kia, giống như không hề quan tâm một người xa lạ như Sơ Tranh xuất hiện ở đây là một chuyện cần cảnh giác.



Mà Uno nghe thấy câu hỏi của thiếu niên, lúc này mới kinh nghi bất định nhìn về phía Sơ Tranh.



Lúc anh ta đến đã nhìn thấy thiếu nữ này, thiếu gia không có biểu thị gì, anh ta tưởng là người bên cạnh thiếu gia.



Mặc dù anh ta được xem là thân tín của thiếu gia, nhưng bên cạnh thiếu gia ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một vài gương mặt lạ.



Anh ta không nghĩ tới thiếu gia lại không biết cô...



Vậy có cần bắt lại không?



Đây chính là lẻn vào!!



Uno cẩn thận quan sát thiếu gia nhà mình, quyết định trước tiên cứ chờ chút đã, chờ thiếu gia lên tiếng rồi nói.



Sơ Tranh không trả lời, nhìn người mặt quỷ đang bị mang đi: "Tôi giúp anh bắt, anh không cảm ơn tôi?"



Thiếu niên nghiêng đầu: "Cô giúp tôi bắt?"



Sơ Tranh chỉ cảm thấy thẻ người tốt biểu hiện có chút ngoan ngoãn quá mức, tay đút trong túi túm lấy quần áo vân vê qua lại đến mấy lần.



"Bằng không thì anh cảm thấy vì sao vừa rồi chúng nó lại bất động?"



Thiếu niên đương nhiên biết rõ, vừa rồi hắn không làm gì cả.



Thiếu niên nhoẻn miệng cười, rất là nhu thuận hỏi: "Vậy tôi phải cảm ơn cô sao?"



*



Đến, bỏ phiếu nha các tiểu tỷ tỷ!! Bỏ phiếu là thoải mái nhất thời, luôn luôn bỏ phiếu là vĩnh viễn thoải mái!