Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 189 : Vương gia vạn phúc (19)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Sẽ không."



Sơ Tranh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai che miệng Trình Tiêu lại, đẩy nàng ta lên cây cột đằng sau, khuỷu tay đè ép lên ngực nàng ta, tùy tiện chế phục nàng ta.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, hơi chồm người qua: "Ngươi sẽ chết..."



【 Tiểu tỷ tỷ, nàng là nhân vật chủ yếu, không thể chết!! 】 Vương Giả gào lên.



Sơ Tranh: "..."



Không thể ông nội mi!



Cái này không thể xử lý, cái kia không thể xử lý thì ta còn có thể xử lý ai!



【...】 Xử lý xử lý xử lý trừ xử lý ra thì cô còn biết làm cái gì nữa hả!?



Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi —— giết chết!



【...】 Thay đổi từ nhưng không phải cùng một ý sao!?



Trình Tiêu biến sắc, có lẽ không ngờ tới Sơ Tranh sẽ cấp tốc bịt miệng mình như vậy.



"Ô ô ô..."



Trình Tiêu giãy dụa, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô, đôi mắt đẹp tràn đầy hận ý.



Sơ Tranh giơ ta bổ vào cổ Trình Tiêu.



Hai mắt Trình Tiêu trợn ngược, thân thể mềm xuống.



Sơ Tranh buông nàng ta ra, Trình Tiểu đập xuống đất, đầu đụng vào bàn, trực tiếp đập vỡ đầu luôn.



Ôi...



Thật thê thảm.



Sơ Tranh không có chút tâm lý đồng tình nào nhìn một hồi, rồi quay người rời khỏi phòng.



Bên ngoài còn có cung nhân vừa gọi cô đến trông coi.



Sơ Tranh: "..."



Còn có người chứng kiến nữa!



Sơ Tranh dưới tầm mắt hoảng sợ và khẩn trương của cung nhân, suy nghĩ một lát.



Rồi lấy ra mấy tờ ngân phiếu.



Cung nhân: "..."



Trình Tiêu muốn hãm hại cô, nói cô đâm nàng ta bị thương, làm ra được loại chuyện này, thì chắc chắn sẽ không để nhiều người biết được.



Sơ Tranh lạnh như băng uy hiếp: "Ngươi khai ta ra cũng không sao, nhưng ngươi giả truyền thánh chỉ là tử tội..."



Ta thì không giống nha!



Ta có kim bài miễn tử!




...



"Ngươi nói không có người đây sao?"



Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững ôm Yến Quy, ngồi trên một cây đại thụ, tán cây tốt tươi che khuất thân ảnh của họ.



Phía dưới có cung nhân qua lại không ngừng, sau đó là ngự lâm quân xông đến tìm thích khách.



Những tên này là heo à?



"Thật xin lỗi, khi ta tới không có..." Thiếu niên yếu ớt nói xin lỗi.



"Được rồi." Thẻ người tốt không thể xử lý được, nếu tiếp tục thảo luận cũng không có ý nghĩa gì.



Sơ Tranh để hắn tựa vào thân cây.



Sơ Tranh cởi áo choàng nhuốm máu trên người ra, treo trên nhánh cây bên cạnh.



Cởi y phục xong, Sơ Tranh dường như vẫn không có ý định ôm Yến Quy về



Thiếu niên nhu thuận tựa vào thân cây, ánh mắt trộm ngắm cô: "Ta... có thể..."



"Có thể cái gì?"



Yến Quy không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.



Ngươi nhìn ta làm gì nha!



Muốn cái gì thì ngươi cứ nói!



Thẻ người tốt mà muốn trăng sao trên trời thì cũng phải hái xuống cho hắn!



Cả đời ta chưa từng đối xử với ai tốt như vậy đâu, ta cũng bị mình làm cho cảm động muốn khóc đây này!



Nhưng Yến Quy vẫn không nói lời nào.



Thiếu niên tựa vào thân cây, mặc dù trên mặt hắn không có vẻ đặc biệt gì, những vẫn không khỏi có chút bộ dáng ủy khuất.



"..."



Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, rồi kéo cánh tay của hắn, để hắn dựa tới.



Yến Quy dựa vào bả vai Sơ Tranh, hô hấp thanh thiển phả vào cần cổ Sơ Tranh, như lông chim phất qua, có chút ngứa ngáy.



Sơ Tranh nghẹn một lúc, nói: "Ngươi có thể đừng thở không?"



"... Ta sẽ chết."



"..."



Ta nhịn.



Ai bảo hắn là thẻ người tốt chứ!



Có lẽ Yến Quy muốn cách xa Sơ Tranh một chút, ai ngờ không khống chế được động tác.



Cánh môi hơi lạnh đột nhiên rơi vào cổ Sơ Tranh, Sơ Tranh rũ mắt, kẻ đầu têu vừa vặn ngẩng đầu lên.



Trong đôi mắt tĩnh mịch, tràn đầy vô tội và mờ mịt.