Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1899 : Ma Pháp Sứ Đồ (20)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Việc tăng giá quá mệt mỏi.



Hơn nữa còn là rồng, chắc chắn rất nhiều người không muốn từ bỏ, sẽ cắn chết không thả.



Quan trọng nhất chính là, nhiều người như vậy, cô không muốn hô, phải gìn giữ hình tượng cao quý lãnh diễm của đại lão.



Alice đầu tiên là sững sờ, sau đó chính là vui mừng: "Bạn học Shelleya biết em gái tôi ở đâu sao?"



Sơ Tranh không để tâm: "Không ở ngoài nơi này, luôn có thể tìm ra." Về phần khi tìm được là chết hay là sống, thì không phải chuyện cô quản được.



Alice: "..."



Luôn cảm thấy lời này có chút quỷ dị.



Nhưng bây giờ cô ấy có thể làm sao?



Ngay cả em gái mình ở đâu cô ấy cũng không biết.



-



Phía sau Sàn Đấu Thú.



Thiếu niên nhìn con rồng thu nhỏ đi một vòng bên trong lồng, tâm tình rất tốt vuốt vuốt kim tệ trong tay.



"Thiếu gia, thời gian đã đến rồi."



"Ừ, mang ra ngoài đi." Thiếu niên tránh ra.



Uno cho người đẩy rồng ra, rất nhanh bên ngoài chính là một loạt tiếng hò hét, tiếng thét chói tai.



Thiếu niên đối với âm thanh như thế, không hề cảm thấy ồn ào, ngược lại nhìn qua hắn còn rất vui.



Giẫm lên nền gạch, đi tới đi lui, giữa lông mày đều là ý cười.



Uno dùng ma pháp, chuyển tràng cảnh bên ngoài tới trước mặt thiếu niên.



Dường như thiếu niên đã đi mệt, cơ thể hơi nghiêng về sau ngồi xuống.



Sau lưng không có vật gì, lại trống rỗng có thêm một cái ghế, vừa vặn tiếp được hắn.



Thiếu niên thuần thục thu chân lại, cánh tay vòng lấy hai chân, cằm chống lên trên đầu gối, nhìn qua hình ảnh được chuyển tới.



Thiếu niên không làm gì cả, nhưng hình ảnh lại không ngừng chuyển đổi.



Từ rồng trong sân, đến khán đài, một màn tiếp một màn hiện lên, không ít ông lớn làm cho người ta e ngại đều xuất hiện ở trên đó.



Nhưng mà hình ảnh vẫn không ngừng lại, tận đến khi hình ảnh xuất hiện bóng dáng của Sơ Tranh.



Người bên phía Sơ Tranh rất nhiều, không ít người bởi vì trông thấy rồng quá kích động, mà đã hoàn toàn đứng lên.




Tích lũy qua từng thế hệ, chút tài phú ấy đối với bọn họ mà nói, như chín trâu mất một sợi lông.



"Cô ta thì sao?"



Uno lập tức hiểu "cô ta" trong miệng thiếu gia nhà mình chỉ ai.



"Vị này..." Uno thật đúng là khó mà nói được.



Tin tức trước đó anh ta nhận được, nói cô tiêu phí không ít ở cửa hàng của bọn họ, nên mới lấy được thư mời.



Nhưng chút tiền này, so sánh với hiện lại, cũng là chín trâu mất một sợi lông nha.



Cô có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?



Cô chỉ là con kế của Charles...



Uno không biết trả lời thế nào, dứt khoát giữ yên lặng.



Cũng may thiếu niên không truy vấn, lại chuyên chú nhìn hình ảnh.



-



Bên ngoài sân đấu.



Charles cũng phát hiện ra Sơ Tranh.



Ông ta chẳng thể nào ngờ tới Sơ Tranh lại ở chỗ này, còn tăng giá vào thời điểm này.



Cô vào bằng cách nào?



Lúc này đột nhiên gia nhập, quấy rối sao?



"Cha, sao cô ta cũng ở nơi đây? Cô ta điên rồi sao?" Elsa không giấu được tâm sự, phát hiện ra Sơ Tranh, vẻ mặt liền trầm xuống.



Charles cũng cảm thấy cô điên rồi.



Charles hỏi con gái mình: "Gần đây nó có biểu hiện gì dị thường không?"



Gần đây Charles không thường xuyên ở nhà.



Trước đó cảm thấy đứa con kế này có chút kỳ quái, nhưng ông ta bận rộn nhiều chuyện, một con ranh con còn chưa đến mức phải làm ông ta chú ý quá nhiều.



Elsa: "..."



Biểu hiện dị thường?



Ả cảm thấy cả người cô đều không thích hợp, cảm giác hoàn toàn giống như đổi một người khác vậy.



Elsa nói lại một mạch chuyện phát sinh lúc trước cho Charles nghe một lần —— che giấu đi chuyện quyển trục ma pháp.



Cuối cùng Elsa chỉ chỉ đầu: "Cha, cha nói có phải chỗ này của cô ta có bệnh không?"