Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1900 : Ma Pháp Sứ Đồ (21)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Âm thanh đằng sau của Alice cũng đang phát run.



Cho tới bây giờ cô ấy cũng không nghĩ tới, có một ngày, cô ấy sẽ kêu ra một con số lớn như vậy.



Cả đời này chỉ sợ cô ấy cũng không gặp được nhiều kim tệ như thế.



Mấy con chim cút đằng sau cũng giống như Alice, bị dọa cho phát sợ.



Bây giờ người tăng giá đều là các ông lớn, cô cũng dám khiêu chiến với mấy ông lớn này.



Cho dù lấy được, sau khi rời khỏi nơi này, có thể có kết cục tốt sao?



Chợ đen chỉ bán, cũng mặc kệ sau đó.



Đến lúc đó chính là cả người cả của đều không còn!!



"Shelleya... Còn... Còn tiếp tục không?" Alice run lẩy bẩy hỏi.



"Tiếp tục." Sơ Tranh vô cùng trấn định: "Đến khi nào mua được mới thôi."



"..."



Alice gian nan nuốt một ngụm nước bọt.



"Nếu cậu cảm thấy quá khó thêm, thì có thể thêm nhiều một chút." Sơ Tranh chỉ chiêu cho Alice.



Tiêu nhiều một chút ta sẽ rất vui vẻ.



Alice: "..." Không, không dám.



Những người còn lại cũng đã từ bỏ, bây giờ chỉ còn lại người của ba đại gia tộc ma pháp vẫn còn tiếp tục thêm.



Alice bị kẹp ở bên trong, cảm thụ được ánh mắt đáng sợ từ những phương hướng khác nhau ném qua, có chút không chịu nổi áp lực như vậy.



Vì em gái!



Alice hít sâu: "143 triệu kim tệ."



Lúc này trên trận yên tĩnh, giọng nói mang theo vài phần run rẩy của thiếu nữ, thông qua ma pháp khuếch đại âm thanh, truyền khắp toàn trường.



Người của ba đại gia tộc ma pháp đại khái đều không nghĩ tới, hôm nay đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải lẫn nhau, mà là một con bé không biết từ đâu xuất hiện.



"144 triệu kim tệ!"



"14..."



Đằng sau có một gia tộc có thể là bởi vì tài chính dự tính không đủ, lui ra khỏi vòng cạnh tranh trước.



Charles phái người tới, cảnh cáo Sơ Tranh đừng tiếp tục.



Sơ Tranh làm gì thèm để ý đến ông ta, bảo Alice tiếp tục.




Thiếu niên chuyển tờ giấy kia qua phía Sơ Tranh.



Người trên tờ giấy chính là em gái của Alice.



"Ừ, bán không?"



"Bán nha." Thiếu niên buông giấy xuống, mặt mày cong cong mỉm cười: "Dù sao chỗ của tôi chính là làm ăn, cô muốn mua, tôi đương nhiên bán. Như vậy... Cô ra giá bao nhiêu đây?"



"Anh muốn bao nhiêu?"



Thiếu niên a một tiếng: "Tôi tùy tiện ra giá sao?"



"Ừ."



"Vậy tôi nói nhé?"



Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu hắn nói.



Có tiền, hoàn toàn không giả!



Chỗ sâu trong đôi mắt màu vàng nhạt của thiếu niên có sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt lại là vẻ thuần khiết lương thiện và vô tội: "Tôi muốn dùng cô để đổi."



"Anh nói cái gì?" Vật nhỏ trâu bò nha! Cũng dám đưa ra điều kiện như vậy.



"Không được sao? Cô bảo tôi tùy tiện ra giá mà." Thiếu niên đột nhiên ủy khuất.



"..."



Không phải, mi bị làm sao đây?



Đưa ra một điều kiện như thế, ta còn chưa nói gì, mi lại còn ủy khuất trước?



Sơ Tranh giữ vững tỉnh táo: "Điều kiện này của anh được xem là trao đổi, không tính là ra giá."



"Nhưng cô không nói không thể như thế mà?"



"..."



Thiếu niên cười đến đơn thuần vô tội, âm thanh đều mềm mại: "Cô muốn mua cô ta, chỉ có một điều kiện này thôi, nếu cô đồng ý, bây giờ tôi có thể đưa cô ta ra, nếu cô không đồng ý..."



Sơ Tranh híp mắt lại: "Thế nào?"



Thiếu niên chớp mắt mấy cái: "Giết cô ta nha."



Sơ Tranh: "..."



Mi trâu bò như vậy sao không lên trời luôn đi?!



Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh lùng: "Anh cảm thấy tôi giống như người sẽ vì người khác mà hi sinh chính mình sao?"



Thiếu niên chỉ nhu thuận cười, mặt mày cong cong, không nói lời nào.



Nụ cười kia lúc này nhìn qua có vẻ hơi quỷ dị.