Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1901 : Ma Pháp Sứ Đồ (22)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh đương nhiên không có khả năng đồng ý với hắn.



Cô có nguyên tắc.



Thẻ người tốt đã muốn lật trời, thế này mà được sao!



Chuyện này không thể nhịn.



Thẻ người tốt cũng không thể nhịn!



Thiếu niên nghiêm túc nói: "Cô thật sự không suy tính một chút sao? Tôi thật sự sẽ giết cô ta đấy."



"Anh cứ việc động thủ, dù sao cũng không phải em gái tôi." Cùng lắm thì thiếu thẻ cảm ơn mà thôi, ta sợ cái gì.



"..."



Thiếu niên trầm mặc một hồi lâu, xuống khỏi bảo tọa xa xỉ đến quá đáng kia, chậm rãi đi xuống bậc thang.



"Được thôi." Hắn bày ra một mặt bất đắc dĩ đưa tờ giấy kia cho Sơ Tranh: "Ba mươi triệu, bán cho cô nha."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh cảnh giác nhìn hắn.



Sao lại đột nhiên nhả ra rồi?



Có ý đồ xấu gì?



Thiếu niên nghiêng đầu xuống, nháy mắt với cô mấy cái: "Nhưng mà, cô nhớ phải quét dọn Sàn Đấu Thú của tôi nha."



Sơ Tranh: "..."



Ta quét dọn cái đại đầu quỷ nhà mi!



-



Sơ Tranh nộp ba mươi triệu, chuộc em gái Alice ra



Em gái Alice nhìn qua không bị thương tích gì, quần áo trên người cũng hết sức thoải mái hoa lệ, nhìn có vẻ như sau khi được đưa tới nơi này cũng sống không tệ lắm.



Hai chị em ở bên kia ôm nhau khóc rống một trận.



Sau khi khóc xong, Alice dẫn em gái tới, cúi đầu chín mươi độ: "Cảm ơn bạn học Shelleya."



【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】



"Mau cảm ơn tiểu thư Shelleya đi."



Em gái Alice lập tức cúi đầu, rụt rè nói lời cảm ơn: "Cảm ơn tiểu thư Shelleya."



【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】



"Bạn học Shelleya, bây giờ tôi không có tiền, nhưng về sau tôi sẽ trả cho ngài. Về sau tôi chính là tùy tùng trung thành của ngài, có chuyện gì tôi có thể làm, ngài cứ việc phân phó."



"Biết tiêu tiền không?"



"... A?" Tiêu, tiêu tiền?
Charles trở lại trang viên liền gọi Maggie vào phòng.



-



Sơ Tranh đưa Alice và em gái cô ấy về, sau khi lấy thêm được một tấm thẻ cảm ơn, tâm tình rất tốt trở lại trang viên.



Cô mới vừa vào cửa, liền thấy mẹ của nguyên chủ - Maggie đứng ở đó, thần sắc có chút phức tạp.



"Tranh Nhi, con đi theo mẹ." Maggie nói chuyện rất dịu dàng.



Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đi theo Maggie vào phòng.



"Tranh Nhi, hôm nay con đến Sàn Đấu Thú sao?"



"Ừ."



Lúc đầu Maggie nghe Charles nói còn không tin lắm, nhưng lúc này Sơ Tranh thừa nhận, vẫn rất kinh ngạc.



"Con... Lấy đâu ra nhiều kim tệ như thế?"



"Đây là chuyện của tôi."



"Tranh Nhi!" Âm điệu của Maggie không khỏi đề cao: "Con có biết..."



Bà ta nhìn về phía cổng một chút, lại hạ giọng.



"Rốt cuộc con lấy đâu ra nhiều kim tệ như vậy? Bây giờ Charles hoài nghi con, con có biết nguy hiểm đến cỡ nào không?"



"Ông ta còn có thể giết tôi à?"



"Có thể." Maggie không chậm trễ chút nào gật đầu: "Tranh Nhi, con nói cho mẹ biết đi, những kim tệ đó của con từ đâu mà có?"



"Ông ta không giết được tôi."



Giọng nói của cô gái lạnh như băng, nhưng vô hình lại có chút tự tin phách lối.



Vẻ cổ quái nơi đáy mắt Maggie càng thêm nồng đậm.



Đây là con gái của bà ta sao?



Vì sao...



Vì sao lại lạ lẫm như thế?



Maggie: "Cô... Rốt cuộc cô là ai?"



"Tôi là Sơ Tranh." Thân thể là của nguyên chủ, cho nên cũng không tính là nói dối.



"Cô không phải!" Maggie lắc đầu: "Tranh Nhi không phải như thế."



"Ồ. Vậy Tranh Nhi của bà là thế nào? Bị Elsa bắt nạt vẫn phải xin lỗi cô ta? Hay là vĩnh viễn sẽ không chống đối bà?"



Sắc mặt Maggie biến hóa, cánh môi cắn chặt lại với nhau.



Bà ta có cách nào?



Bà ta cũng chỉ muốn sinh tồn ở đây...



"Phu nhân Maggie, con người sẽ thay đổi. Sơ Tranh trước kia đã không còn ở đây nữa, bà sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa."