Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1902 : Ma Pháp Sứ Đồ (23)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Maggie nhìn cô gái trước mặt, trừ gương mặt quen thuộc, còn chỗ nào cũng xa lạ, đáy lòng giống như là bị thứ gì đâm trúng.



Trước đó đã cảm thấy cô có chút gì đó là lạ, mỗi lần bà ta muốn hỏi, cô đều kiếm cớ tránh đi.



"Con hận mẹ sao?"



"Không biết." Nguyên chủ có hận người mẹ này hay không cũng khó mà nói.



Trước khi Maggie gả cho Charles, nguyên chủ đi theo Maggie sinh sống, Maggie xác thực chăm sóc cô ấy rất tốt.



Nhưng từ sau khi gả cho Charles, hết thảy đều thay đổi.



Đối tốt với cô ấy cũng không dám trắng trợn.



Bà ta biết rõ rất nhiều chuyện không phải nguyên chủ sai, nhưng lại không dám thay cô ấy nói câu nào.



Nguyên chủ cũng hiểu Maggie không dễ dàng, nghe lời bà ta, nhường nhịn khắp nơi.



Nhưng mỗi lần Maggie bắt cô ấy xin lỗi Elsa vì những chuyện cô ấy không hề làm sai, lúc ấy, đáy lòng nguyên chủ hẳn là hận.



Hốc mắt Maggie ướt át, nước mắt im ắng trượt xuống: "Mẹ là vì sau này..."



Bên ngoài có tiếng bước chân, nghe động tĩnh thì còn không ít người.



Sắc mặt Maggie lập tức tái đi.



"Con mau đi đi."



Maggie mở cửa sổ ra, muốn để Sơ Tranh rời đi từ cửa sổ.



Sơ Tranh đứng không nhúc nhích.



"Đi mau đi." Maggie thúc giục cô.



Maggie theo Charles lâu như vậy, cũng biết rõ người này.



Tranh Nhi có biến hóa lớn như vậy, tăng thêm chuyện ngày hôm nay ở Sàn Đấu Thú, ông ta không có khả năng bỏ qua cho cô, nhất định sẽ bắt cô lại, dùng hết thủ đoạn tra tấn, ép hỏi.



Maggie có thể cảm giác được đây là con gái của bà ta... Nhưng không biết sao lại có biến hóa lớn như vậy.



Bà ta không thể nhìn cô bị bắt.



"Sợ cái gì." Thần sắc Sơ Tranh đạm mạc.



Bành ——



Cơ hồ là đồng thời khi Sơ Tranh vừa dứt lời, cửa phòng bị người đá văng.



Người ở cổng chia nhau ra đứng, phất tay: "Mang đi!"



Sơ Tranh híp mắt lại, ngân tuyến vô thanh vô tức rơi xuống đất, người ngoài cửa tràn vào, giơ tay về phía Sơ Tranh, chuẩn bị kéo cô đi ra ngoài.




Sơ Tranh ôm cánh tay: "Ông nói không tính."



"Bớt nói nhảm, bắt lấy cô ta trước đi." Đối phương đại khái hiểu định luật nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, trực tiếp bắt người.



Sơ Tranh chậm chạp giơ tay lên, nương theo tiếng "ầm ầm", kiến trúc sau lưng không có chút dấu hiệu báo trước nào sụp đổ.



Không gian yên tĩnh trong nháy mắt, động tác của tất cả mọi người đều giống như bị dừng lại tại chỗ.



Ngân mang như xẹt qua lưu tinh, cấp tốc vọt từ phế tích bên kia trở về, hội tụ đến bên người Sơ Tranh, ngược lại lại biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như chỉ là ảo giác trong một nháy mắt.



Ầm ầm ——



Một dãy nhà xa xôi hơn cũng đi theo gót.



Toàn bộ trang viên, chỉ cần là chỗ bọn họ có thể trông thấy, đều là một tòa nối tiếp một tòa sụp xuống.



Tốc độ kia giống như quân bài domino vậy, nhìn rất chấn động lòng người.



Chờ đám người này chấn động xong, lại quay đầu, tại chỗ cũ làm gì còn bóng dáng của Sơ Tranh nữa, ngay cả góc áo cũng không thấy.



Sơ Tranh chơi đổ một mảnh kiến trúc trong trang viên Charles, việc này rất nhanh liền truyền đi.



Dù sao động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa xung quanh có một ít kiến trúc cũng có thể trông thấy trang viên Charles.



Ánh đèn bên kia trong nháy mắt dập tắt, chỉ còn lại một mảnh đen sì.



-



Kẻ cầm đầu lúc này đang rời khỏi phạm vi trang viên Charles, rẽ lên một con đường cái.



Lúc này là ban đêm, trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh, không có ai.



Cô còn chưa đi được hai bước, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm cùng đi lên.



Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua, không hề để ý.



Nhưng xe ngựa này không nhanh không chậm đi theo cô, cũng không có ý tứ muốn vượt qua cô.



Sơ Tranh đi nhanh mấy bước, xe ngựa cũng đi nhanh hơn một chút. Cô đi chậm, xe ngựa cũng chậm.



"..."



Sơ Tranh dừng lại, trực tiếp nhìn về phía xe ngựa.



Hơn nửa đêm, đi theo cô làm gì? Ăn cướp sao?



Xe ngựa dừng lại, cửa sổ xe bị mở ra, khuôn mặt đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Sơ Tranh.



Thiếu niên ghé vào cửa sổ xe, vươn tay vẫy vẫy: "Lại gặp mặt rồi."



Sơ Tranh: "..."



Hơn nửa đêm vật nhỏ ở bên ngoài lắc lư làm gì? Không sợ bị người ta câu đi sao!?