Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1904 : Ma Pháp Sứ Đồ (25)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Charles phái mấy nhóm người đến, nhưng đều có đi mà không có về.



Sau khi Charles phát hiện, cũng không tiếp tục phái người tới nữa.



Thời gian xuất phát đến di tích Bình Dương được định ở sau bữa cơm trưa.



Di tích Bình Dương cách bọn họ tầm hơn nửa ngày lộ trình, khi đến nơi đúng lúc là ban đêm.



Các đạo sư sắp xếp cho học sinh vào ở.



Sơ Tranh lấy được số phòng trước, cô vừa quan sát xong gian phòng, ba nữ sinh cười cười nói nói tiến vào.



Nhìn thấy Sơ Tranh, tiếng cười nói lập tức biến mất.



"Vậy... vậy, tớ về phòng tớ trước đây." Một nữ sinh trong đó lập tức vứt bỏ đồng bạn, quay người đi.



Gian phòng có ba chiếc giường, cho nên hai nữ sinh còn lại là bạn cùng phòng với Sơ Tranh.



Hai nữ sinh cứng đờ tại cửa ra vào, muốn vào lại không dám.



Cô rất dữ...



Hơn nữa gần đây lời đồn liên quan đến cô quá nhiều, bọn họ không dám ở cùng một phòng với cô.



Sơ Tranh cũng không thích ở cùng người xa lạ, lăn một cái cũng không được, cho nên...



Hai nữ sinh nhìn Sơ Tranh đi qua phía bọn họ, theo bản năng ôm chặt đối phương.



Cô cô cô... Cô muốn làm gì?



Sơ Tranh: "..."



Không phải, dung mạo của ta rất dọa người sao? Các ngươi có biểu tình gì đây, ta còn có thể ăn các ngươi hay sao?



-



Hai nữ sinh cầm kim tệ Sơ Tranh cho, ngơ ngác đứng ngoài cửa phòng, một hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.



Không, không bị đánh.



Hai người vui đến phát khóc, sau đó co cẳng liền chạy.



Sơ Tranh nghe động tĩnh bên ngoài, khóe miệng giật một cái.



Sơ Tranh tắm rửa xong, nghe thấy bên ngoài hành lang có động tĩnh, phòng cách âm không tốt, Sơ Tranh tựa ở cạnh cửa, nghe bát quái một lát.




Sơ Tranh giơ tay ngăn cản một chút, nhưng vẫn bị lực lượng kia đâm đến lui lại mấy bước.



Lực lượng này còn dồi dào hơn so với những lực lượng trước đó cô từng gặp, chỉ nhìn từ trên khí thế, thì đã có một loại cảm giác áp đảo hết thảy, làm cho người ta thần phục.



Hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh.



Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh một giây.



"Khụ khụ khụ..."



"Đau quá."



"Chân của tôi, đau quá... Không thể động đây được, a, có phải rồi sắp chết rồi không, cứu mạng."



Tiếng học sinh kêu rên dần dần nổi lên.



"Shelleya... Cậu... Cậu không sao chứ?" Alice đứng sau lưng Sơ Tranh, không bị tổn thương gì, nhưng lúc này hai chân như nhũn ra, run dữ dội hơn.



"Không sao." Sơ Tranh hạ cổ tay, cẩn thận dùng ngân tuyến bày ra một vòng phòng hộ.



Alice nuốt một ngụm nước bọt.



Tất cả bạn học, bao gồm cả đạo sư đều bị lực lượng kỳ quái vừa rồi đánh bay, chỉ có Sơ Tranh êm đẹp đứng đấy, như hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.



Bạn học Shelleya thật lợi hại nha!



Hơn nữa dáng vẻ vừa rồi cô ngăn trước mặt mình... Quá đẹp rồi.



Alice càng nghĩ nhịp tim càng nhanh, mặt đỏ rần lên.



-



Ở trong một mảnh tiếng kêu rên, nơi xa có người nghe thấy động tĩnh đuổi tới, hiện trường ồn ào, Sơ Tranh nhìn về phía tòa kiến trúc vừa sụp đổ kia.



Lúc này kiến trúc cao hơn năm mét đã biến thành một đống phế tích.



Mà ở trong phế tích...



Loáng thoáng có ánh sáng từ trong khe hở xông tới, màu sắc của ánh sáng không đồng nhất, ánh sáng cực xinh đẹp.



Đó là thứ gì?



Hiển nhiên người đuổi tới đằng sau, thứ trước hết trông thấy cũng là tình huống của phế tích, dồn dập ngây ngốc ra.



***



Mọi người đếm xem sáng giờ được bao nhiêu chương rồi, đạt chỉ tiêu chưa 🤣