Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1905 : Ma Pháp Sứ Đồ (26)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Học sinh ngã dưới đất được đỡ đến nơi xa, mảnh phế tích kia bị cô lập ra.



Chỉ một lúc như vậy, đã có không ít người đến.



Rất nhiều người trong đó nhìn không giống học sinh, cũng không phải đạo sư của học viện.



Đám người này nhìn về phía phế tích thảo luận, cũng không biết đang thảo luận cái gì.



"Đạo... Đạo sư, không thấy Elsa và Nina đâu." Một nữ sinh run rẩy lên tiếng.



Lúc này đám người mới phát hiện, đầu sỏ gây nên chuyện này không ở đây.



"Hai em ấy đâu rồi?"



Đạo sư lập tức gấp gáp, hai tiểu tổ tông kia nếu như xảy ra chuyện gì, học viện biết ăn nói kiểu gì với gia đình bọn họ đây?



Ông ta làm đạo sư dẫn đội, càng phải chịu trách nhiệm chủ yếu.



Đạo sư lo lắng nhìn quanh một vòng, không trông thấy hai tiểu tổ tông kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Có học sinh chỉ vào phế tích phát ra ánh sáng: "Hình... Hình như bị đè ở phía dưới."



"Cái gì?" Đạo nhìn về phía phế tích, sắc mặt trắng bệch, cánh môi cũng đang run rẩy.



-



Elsa và Nina quả thật bị đè ở phía dưới, lúc được đào ra, cả người đều đầy bụi đất.



Nhưng tình huống của hai người cũng không tính là quá tốt.



Vốn muốn kéo bọn họ ra, nhưng còn chưa đụng vào bọn họ, thì hai người đều đồng thời lên tiếng: "Đừng động!" Trong giọng nói mang theo sự sợ hãi.



"Sao thế sao thế?"



Elsa chật vật nằm rạp dưới đất, mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không biết, cảm thấy có thứ gì đó túm lấy em, lực lượng trong cơ thể đang dần xói mòn."



Nina cũng giống như thế.



Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề kiềm chế của đám người.



Không ai dám tùy tiện động vào bọn họ nữa, cuối cùng là đám người vẫn luôn thảo luận kia đứng ra, chỉ huy người trước tiên dọn sạch toàn bộ phế tích.



-




Sơ Tranh trấn định nhảy từ trên tảng đá xuống, ánh mắt thiếu niên di động theo cô.



"Tại sao anh lại ở đây?" Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Uno.



Uno cúi đầu, làm bộ mình không tồn tại.



Phía sau nhìn có vẻ là đội ngũ của tiểu thiếu gia này, có khoảng tầm hơn hai mươi người, đứng thành hai nhóm, ai cũng có dung mạo thượng thừa, khí chất xuất trần, người không biết còn cho là mình tiến vào hội sở kỳ quái gì đó.



"Tôi không thể tới đây sao?" Thiếu niên nghiêng đầu xuống: "Nơi này lại không viết tôi không thể vào mà."



Sơ Tranh: "..."



Được thôi, mi ngang.



"Phía trước thế nào nha?" Thiếu niên tò mò hỏi cô.



"Chính anh đi xem đi." Sơ Tranh oán về.



"..."



Ai biết thiếu niên ra bài không theo lẽ thường, hắn xuất ra nụ cười nhu thuận, đưa tay kéo tay áo Sơ Tranh: "Cô nói cho tôi biết đi mà."



Mẹ!



Sơ Tranh hít sâu, cũng ra bài không theo lẽ thường, rút tay áo của mình về: "Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh biết?"



Thiếu niên chớp mắt: "Ừm, tôi thật đẹp nha."



"Đẹp có thể coi như cơm ăn à?"



"Có thể nha." Thiếu niên chuyển mặt đến trước mặt cô, mặt mày cong cong nói: "Cô không cảm thấy sắc đẹp thay cơm sao?"



"..."



Hắn còn như vậy, ta sẽ động thủ!!!



Đáy lòng Sơ Tranh gào thét một trận, đè ép cỗ xao động kia, lời đến khóe miệng cô còn chưa nói ra ngoài, thiếu niên lại lén lút giữ chặt vạt áo cô: "Tôi cũng không so đo chuyện cô tự tiện xông vào Sàn Đấu Thú của tôi, cô không thể nói cho tôi biết một xíu sao?"



Một hơi của Sơ Tranh lăn lộn trong cổ họng một vòng, lại từ từ ép về.



Cô nhìn Uno ở đằng sau một chút, gia chủ này của anh có đức hạnh gì vậy?



Ai biết thiếu gia phát điên cái gì, vì mạng nhỏ, anh ta cũng không dám hỏi.



Thế là Uno mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ mình là một con rối gỗ không có tình cảm.