Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1906 : Ma Pháp Sứ Đồ (27)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thiếu niên thấy Sơ Tranh không có động tĩnh, lại khe khẽ lung lay, biểu cảm cũng vừa vặn phát ra vẻ vô tội đáng thương.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh đột nhiên cầm cổ tay hắn, trước khi thiếu niên giãy dụa ra, gắt gao nắm chặt.



Thiếu niên không giãy dụa ra được, một lát sau giống như ngượng ngùng, nghiêng mặt, vừa vặn ngăn chặn tầm nhìn của Sơ Tranh.



"Anh bao nhiêu tuổi rồi?" Sơ Tranh hỏi một vấn đề râu ria.



Thiếu niên ngập ngừng một tiếng, trong nhu thuận lộ ra một chút ngượng ngùng: "Năm nay vừa tròn mười bảy."



"Nhỏ như vậy?"



Thiếu niên bất mãn: "Cô bao nhiêu tuổi?"



Nguyên chủ đương nhiên nhỏ hơn thiếu niên, cho nên Sơ Tranh mở to mắt nói mò: "Mười tám."



"Không thể nào..." Thiếu niên ngờ vực nhìn cô: "Cô nhìn nhỏ hơn tôi."



Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Tôi nhìn nhỏ."



"Hở?"



Không biết thiếu niên tin hay không tin, biểu cảm hơi ngốc, một hồi lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.



"Cô hỏi tuổi tác của tôi làm gì?" Thiếu niên lấy lại tinh thần phát hiện không hợp lý: "Cô không muốn nói cho tôi biết thì thôi."



Hắn muốn rút tay Sơ Tranh đang nắm về: "Buông ra!"



"Chính anh tự đưa tới." Sơ Tranh nắm đến trắng trợn.



"Tôi..."



Sơ Tranh tiếp tục quay về vấn đề "tuổi tác" của hắn: "Tôi muốn xem có phải anh là đứa trẻ nhỏ không mà làm nũng giỏi như thế."



"Cô..." Trên mặt thiếu niên đỏ lên một mảnh: "Cô nói bậy! Ai làm nũng!"



"Ai hỏi thì chính là người đó."



"..."



Thiếu niên tức đến đỏ mặt, trong đôi mắt màu vàng nhạt đều là nộ khí, cảm giác hung hãn non nớt.



Đáy lòng Sơ Tranh rõ ràng nội tâm con hàng này là thứ đồ gì, cho nên chỉ đùa một lát rồi buông hắn ra, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn: "Bên trong có cái ma pháp trận, có hai người bị nhốt ở bên trong."
"Ách... Là muốn nhờ cô thử xem sao."



Sơ Tranh mặt không cảm xúc lắc đầu: "Không cứu, có thù."



Carson: "..."



Đám người: "..."



Toàn trường lâm vào tĩnh mịch.



Ngay trước mặt người của hiệp hội ma pháp, cô nói như vậy thích hợp sao?!



Carson nghẹn họng mấy giây, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn tiểu thiếu gia tự phụ Suweb kia vậy mà lại đang cười, hơn nữa còn cười đến phi thường xán lạn, lúc này rơi vào mắt hắn ta, liền lộ ra có chút vô sỉ.



Carson nhịn xuống xúc động đánh người.



"Bạn học Shelleya, họ đều là bạn học của cô, cho dù cô có mâu thuẫn với một bạn học trong đó, thì cũng không thể nhìn một bạn học khác xảy ra chuyện đúng không?"



Carson cảm thấy mình nói xong lời này, ánh mắt đám học sinh kia nhìn mình không đúng lắm.



Rất nhanh Sơ Tranh liền thay hắn ta giải đáp nghi vấn: "Hai người đều có thù."



Carson: "..."



Đây là vận khí chó má gì thế?



Ở đây cũng chỉ có một mình Sơ Tranh là phế... Không phải, thân thể không có nguyên tố ma pháp.



Những học sinh khác trong Học Viện Ma Pháp, mặc dù rất nhiều người đều chưa học ma pháp nhập môn, nhưng bọn họ đã từng khảo nghiệm thiên phú ma pháp, trong thân thể hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút.



Những người còn lại thì càng không cần phải nói.



"Đi ra ngoài gọi người." Carson phân phó người bên cạnh trước, rồi tiếp tục khuyên Sơ Tranh.



Sơ Tranh kiên trì với quyết định của mình, mặc kệ nói gì cũng không lay động được.



Đám học sinh căn bản không dám lên tiếng nói chuyện, đạo sư bên kia... Được rồi, bọn họ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, cũng không dám nói.



Bên trong giọng nói của Elsa và Nina càng ngày càng nhỏ.



Người đi gọi người bên kia rất nhanh trở lại, còn chưa đến nơi đã rống to: "Carson đại nhân... Xảy... Xảy ra vấn đề rồi."



Mi tâm Carson nhảy thình thịch: "Lại xảy ra chuyện gì?"



Người kia mang theo vài phần kinh hoảng: "Truyền Tống trận... Truyền Tống trận mất hiệu lực."



"Cái gì?"