Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1915 : Ma Pháp Sứ Đồ (36)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Uno quan sát một chút, thấy tâm tình Suweb không tệ, chần chờ lên tiếng: "Chỉ là hiếu kì vì sao thiếu gia lại thích tiểu thư Shelleya?"



Người bên cạnh Suweb, mặc kệ là nam hay nữ, tướng mạo đều rất đẹp.



Tiểu thư Shelleya xác thực dáng dấp không tệ, nhưng thiếu gia đã nhìn quen mỹ nhân, không thể nào nông cạn như vậy.



"Tôi làm sao biết được, tôi chính là thích cô ấy." Suweb thu chân lên, ôm lấy gối, mềm giọng nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy."



Uno sững sờ.



Lúc ấy thiếu gia... Không phải muốn dạy dỗ tiểu thư Shelleya sao?



Chẳng lẽ là anh ta nghĩ sai?



-



Ngày đó Sơ Tranh rời đi, bị Dila ngu xuẩn kia trả thù, dẫn cô tới một chỗ siêu xa cách trong thành cả mười vạn tám ngàn.



Không biết Dila lĩnh ngộ được cái gì, khóc lóc om sòm lăn lộn chính là không mang cô trở về.



Sơ Tranh còn không dám làm gì nó, dù sao cũng là rồng của thẻ người tốt, còn có khế ước.



Cho nên cô chỉ có thể hành hung Dila một trận, sau đó tự nghĩ cách trở về.



Xe ngựa của cô vừa mới vào thành, liền bị Uno mang người cản lại, đưa đến Sàn Đấu Thú.



"Mời tiểu thư Shelleya chờ ở đây một lát, rất nhanh thiếu gia sẽ tới."



Uno nói xong lui ra khỏi phòng, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.



Ngay từ đầu Sơ Tranh không để ý, nhưng đợi nửa ngày Suweb cũng không xuất hiện, cô có chút không kiên nhẫn, muốn ra ngoài xem một chút.



Ngón tay vừa đụng phải cửa phòng, thì bỗng nhói nhói một trận.



Sơ Tranh: "????"



Ma pháp?



Không phải, chỉ bằng cái này cũng muốn bắt giam ta? Nói đùa gì thế? Xem thường ai đây!



Thẻ người tốt to gan nha!



-



Lúc này Suweb đang ở trong hiệp hội ma pháp, hắn như không có xương cốt tựa trong ghế, khuỷu tay chống trên bàn, đầu ngón tay xoay chuyển một đồng kim tệ.



Ngồi ở vị trí cao nhất là hội trưởng của hiệp hội ma pháp, ngồi đối diện là viện trưởng Học Viện Ma Pháp, đằng sau theo thứ tự đứng ra, đều là ông lớn nổi danh.




Bây giờ hai nhà đang nghĩ hết biện pháp, muốn khôi phục thiên phú của bọn họ.



Sơ Tranh rất kỳ quái, lúc trước sao bọn họ lại trùng hợp như vậy, đánh đánh rồi đạp trúng trận pháp kia?



Suweb làm ra sao?



Nhưng lúc ấy hắn cũng không ở đó mà.



Sơ Tranh đang nghĩ ngợi về thẻ người tốt, liền thoáng thấy người đứng ngoài cửa lớn, ánh nắng chiều kéo cái bóng của hắn đến dài nhỏ, dát lên một tầng màu sắc ấm áp trên mái tóc màu vàng nhạt.



Một mình hắn đứng ở đằng kia, đang nhàm chán dùng chân đạp mặt đất, thỉnh thoảng lại lấy tay quạt quạt gió.



Sơ Tranh nhìn một lúc lâu, mới xuống lầu mở cửa ra.



Sắc mặt Suweb đỏ lên, mồ hôi theo gương mặt hắn nhỏ xuống, quần áo cũng ướt một mảnh, cửa lớn mở ra, ánh mắt ướt sũng của hắn lập tức nhìn sang.



Ánh mắt kia làm cho người ta...



Sơ Tranh nghiêng mắt đi: "Anh đứng ở đây làm gì?"



"Tìm em nha." Suweb thở ra một hơi: "Anh nóng quá nha, có thể vào không?"



Sơ Tranh tránh người sang bên cạnh để hắn vào: "Đứng bao lâu rồi?"



"Ừm... Sau bữa cơm trưa thì đến."



"???"



Sơ Tranh cổ quái dò xét Suweb vài lần, hắn nhìn qua rất lễ phép, nhưng khi thật sự đến thời điểm then chốt, nhìn thế nào cũng không thấy giống hắn là người sẽ biết lễ phép như vậy.



"Không biết tự vào à?" Cửa này của cô cũng không cao, hơn nữa hắn muốn vào cũng không cần phí chút sức nào mà?



"Em chưa cho anh vào mà." Giọng nói Suweb mềm mềm, còn có chút tủi thân: "Vì sao em không chờ anh về?"



Sơ Tranh không rõ ý vị hỏi: "Giam giữ em để chờ anh?"



"A..." Suweb cúi đầu xuống: "Anh chỉ muốn gặp em."



A.



Tin anh cái quỷ.



Sơ Tranh đẩy cửa phòng khách ra, rót nước cho hắn, phòng khách không tính là nóng, Suweb ôm cái ly uống hai ngụm nước, giọng nói mềm ơi là mềm hỏi: "Anh có thể tắm không?"



"Trên lầu."



"Em dẫn anh đi, anh không biết ở đâu." Suweb trực tiếp túm lấy tay áo Sơ Tranh, ngoan ngoãn nhìn cô.



Sơ Tranh: "..." Anh cứ giả vờ đi!