Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1916 : Ma Pháp Sứ Đồ (37)

Ngày đăng: 01:45 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh dẫn thiếu niên lên lầu, đẩy cửa một gian phòng ra, thuận tiện giúp hắn chuẩn bị nước, cuối cùng tựa bên cạnh cửa: "Cần em giúp anh cởi quần áo không?"



Thiếu niên chớp mắt, gương mặt vừa rồi đỏ lên vì nóng lúc này càng đỏ thêm.



Hắn cúi đầu xuống: "Không... Không cần."



Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, đẩy hắn vào, thuận tay đóng cửa lại.



-



Suweb tắm rửa xong ra, không nhìn thấy Sơ Tranh trong gian phòng, hắn lắc lắc mái tóc còn ướt, giọt nước xẹt qua không khí.



Suweb cứ như vậy đi ra khỏi phòng, ở cửa ra vào, nhìn quanh trái phải, dựa theo trí nhớ, vô thanh vô tức xuống lầu.



Hắn nhìn thấy bóng dáng kia ở trước cửa sổ phòng khách, khóe miệng Suweb khẽ cong, rón rén đi qua, không chút dấu hiệu báo trước giơ tay.



Nhưng mà hắn còn chưa đụng phải người, người phía trước đột nhiên quay lại, nắm đấm mang theo tiếng gió sắc bén quét tới.



Ầm ——



Đồ vật trong hộc tủ bị Suweb đụng rơi xuống đất, đầu hắn cũng cắm trong hộc tủ.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh nhìn nhìn tay mình, lại nhìn thiếu niên che lấy cái trán, đau đến mức ngồi bệt xuống đất.



"Sao anh không tránh?"



Suweb che lấy trán, ngẩng đầu nhìn cô: "Anh tránh không thoát, em rất nhanh."



"Tránh không thoát?" Sơ Tranh buồn cười đỡ hắn lên, ấn lên ghế sofa bên cạnh: "Anh lừa gạt ai? Không phải anh biết ma pháp không gian sao?"



"Không biết." Suweb thấp giọng nói: "Bây giờ anh chỉ là một người bình thường."



"..."



"Anh không lừa em." Suweb thấy Sơ Tranh không tin, thần sắc sa sút: "Em cũng cảm thấy anh cướp đoạt lực lượng từ chỗ thầy là để tăng cường lực lượng của bản thân anh sao?"



"Chẳng lẽ không phải?"



Thiếu niên lắc đầu: "Không phải."



Thiếu niên lại thận trọng nhìn Sơ Tranh một chút: "Em tin anh không?"



"Tin." Mi nói mi là thần tiên trên trời ta cũng tin, chân tướng là gì cũng không quan trọng.




Khi bảo mi ăn thì mi không chịu ăn, bây giờ đói bụng liên quan gì tới ta hả! Ta lại không ngược đãi mi!



Suweb kéo tay Sơ Tranh, đặt trên bụng mình, tủi thân lên án: "Em sờ sờ, nó đang kêu."



Sơ Tranh: "..."



Tay Sơ Tranh đặt ở phần bụng hắn đột nhiên vòng qua bên hông, kéo người vào trong ngực.



Suweb không có phòng bị, trực tiếp nhào vào trong ngực cô, trán va vào một phát, đau đến mức hắn kêu lên một tiếng đau đớn.



Thanh âm kia tinh tế, lại hơi mềm, nghe giống như mèo con duỗi ra móng vuốt mềm mềm, cào vào trong đáy lòng một cái.



Sơ Tranh nguy hiểm híp mắt: "Suweb, hơn nửa đêm chạy đến phòng em rất nguy hiểm."



"Hả? Vì sao?" Suweb chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Em sẽ thương tổn anh sao?"



"Không có gì."



Sơ Tranh buông hắn ra, đứng dậy ra khỏi phòng, Suweb lập tức đứng lên, từ từ đi theo cô, y như cái đuôi nhỏ.



Sơ Tranh lật tìm trong phòng bếp nửa ngày, chỉ tìm được một loại đồ ăn là bánh mì.



Xem ra cần phải gọi đám người hầu đi làm lại rồi.



Một mình cô không thể hầu hạ nổi tiểu thiếu gia này.



Sơ Tranh cầm đồ ra ngoài, Suweb ngồi ở trên ghế sofa, hai tay chống ở hai bên, ngoan đến không được.



"Chỉ có những thứ này, ăn tạm trước đi."



"Anh không muốn..."



"Vậy anh nhịn đói đi."



Suweb quệt miệng, không vui lắm nhìn bánh mì trong tay Sơ Tranh, trong con ngươi màu vàng nhạt toàn là xoắn xuýt và giãy dụa.



Cuối cùng không chống được cơn đói, từ từ vươn tay về phía một cái bánh mì.



Động tác của Sơ Tranh nhoáng lên một cái, tay Suweb rơi vào khoảng không, hắn nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.



Sơ Tranh dựa vào hắn ngồi xuống, ôm người vào trong ngực, xé một miếng đút tới bên miệng Suweb.



Suweb nghi hoặc, không có động tác.



"Không ăn?"



Lúc này Suweb mới chậm rãi há miệng, ăn đồ ăn trong tay Sơ Tranh, chậm rãi nhai nhai rồi nuốt xuống.