Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1930 : Thế giới trong gương (7)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Du Thi quan sát một hồi, biểu cảm tối ngầm, ôn hòa nói với người phụ nữ: "Chuyện này đã qua rồi, tôi không có ý định truy cứu, đừng nói nữa."



Dáng vẻ rộng lượng này, làm cho người ta đều không thể không vỗ tay cho cô ta.



"Chị Du Thi, chị nên kiện cô ta, chị xem cô ta căn bản không có bất kỳ ý tứ hối cải gì!" Một người đạo nhái ngay trước mặt tác giả nguyên gốc, mà còn dám phách lối như vậy.



Du Thi lắc đầu: "Được rồi."



Sơ Tranh ung dung không vội đứng dậy, dáng người uyển chuyển, tư thái nhàn tản, khắp nơi lại lộ ra vẻ thanh nhã.



Mới vừa rồi Du Thi còn có thể cúi xuống nhìn người, lúc này cô ta phát hiện bỗng nhiên không cách nào dùng ánh mắt ấy nhìn cô nữa.



Trên người cô có một loại cảm giác áp bức làm cho cô ta rất không thoải mái, muốn cúi đầu xuống thần phục cô.



Loại cảm giác này, cô ta từng gặp qua trên một ít hoàn cảnh, khi gặp những đại lão có quyền có thế kia.



Nhưng đều không có ai cho cô ta cảm giác mãnh liệt như lúc này.



Mãnh liệt đến mức làm cho tim cô ta đập nhanh.



"Cô nên đi kiện tôi." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, không thèm để ý chút nào.



Du Thi còn chưa lý giải được ý tứ lời này của Sơ Tranh, cô đã quay người đi không chút lưu luyến.



Hoàn toàn không giống dáng vẻ chật vật mà cô ta nghĩ tới.



Cô lạnh lùng lại tự tin, rêu rao lại nội liễm, giống như đóa hoa nở ra trên đỉnh núi tuyết mãnh liệt nhất, gió lạnh càn quấy cũng không thể làm cô khom lưng.



Quan trọng nhất là, câu nói kia của cô có ý gì?



Cái gì gọi là cô ta nên đi kiện cô?



Có phải là cô... Không, không thể nào.



Du Thi nhanh chóng hất những suy nghĩ không thiết thực trong đầu ra.



-



"Úc tổng, ngài muốn đi sao? Tôi quên cầm chìa khóa, ngài chờ tôi một chút, tôi đưa ngài đi." Người đàn ông vội vàng đi tới, một mực cung kính nói với cô một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía bọn họ.



Người đàn ông có chút kỳ quái sao nơi này lại có nhiều người đứng như vậy, anh ta cầm lấy chìa khóa xe ở vị trí lúc nãy mình ngồi, lúc xoay người, nhìn thấy Du Thi.



Vẻ mặt người đàn ông trống không trong một lát, trong đầu lập tức xông ra mấy làn mưa đạn.



Đây mẹ nó là chuyện gì xảy ra!



Tác giả nguyên gốc và người đạo nhái đụng mặt, mới vừa rồi xảy ra đại chiến thế kỷ sao?
[ Người này cũng thật buồn nôn, đạo nhái còn chạy đến trước mặt người ta làm buồn nôn, nếu tôi là Du Thi, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đơn giản như vậy đâu. ]



[ Thật đúng là một chút liêm sỉ cũng không có. ]



[ Bây giờ sợ là cô ta cũng không tìm được công việc nữa nhỉ? Tôi nghe nói rất nhiều công ty đều kéo đen cô ta rồi. ]



[ Nhiều lịch sử xấu như vậy, ai còn dám dùng cô ta nữa, là ngại mạng công ty mình dài sao? ]



Sơ Tranh nhìn một lát, làm rõ đầu mối, chắc là có người truyền chuyện xảy ra ngày hôm nay ra.



Bây giờ những người này đang thảo luận về chuyện kia.



Đương nhiên phần lớn người đều mắng cô.



Dù sao cô cũng cõng cái thanh danh đạo văn mà.



Sơ Tranh xem một hồi, cảm thấy đám người này mắng không có ý nghĩa gì, trực tiếp thoát ra ngoài.



Đới Mật gửi lời mời kết bạn cho cô, Sơ Tranh vừa chấp nhận, bên kia liền đinh đinh gửi tới không ít tin nhắn liên quan tới công việc, dọa đến Sơ Tranh kéo đen anh ta tại chỗ.



Đới Mật: "..."



Đới Mật lơ ngơ lần nữa xin kết bạn, phụ lời: Úc tổng, tôi làm không tốt chỗ nào sao?



Sơ Tranh không nhìn lời mời kết bạn kia, cũng bật chế độ yên lặng sau đó nhét điện thoại xuống dưới chăn.



Sau đó ngẩng đầu đã nhìn thấy thiếu niên trong gương.



Thiếu niên đang cau mày, soi gương xử lý vết thương ở lưng.



Lưng của thiếu niên cũng không tính là rộng, nhưng lại rất có sức mạnh, màu da hơi trắng, vết thương liền lộ ra vẻ dữ tợn.



Sơ Tranh nhớ tới tin nhắn kia ——



Anh Mộ, đã hẹn rồi đấy, 3 giờ chiều thứ 6 ở sân vận động trung tâm.



Thế giới trong gương là thứ 6 sao?



Sơ Tranh ngồi xuống ghế, nhìn thiếu niên trong gương một mình xử lý vết thương, thần sắc hắn lộ ra một chút không kiên nhẫn, nhưng không nhìn ra bao nhiêu đau đớn.



"Anh, em có thể vào không?"



Theo âm thanh trong suốt này vang lên, Sơ Tranh nghe thấy tiếng cửa phòng bị vặn ra.



Thiếu niên trong gương nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.



Cửa phòng cũng không bị mở ra, cho nên giọng nói kia tiếp tục hỏi: "Anh, em có lời muốn nói với anh, anh mở cửa cho em đi."



Thiếu niên cúi thấp mặt xuống, một mạch ném băng gạc và tăm bông dính máu vào trong thùng rác, hắn không đáp lại giọng nói kia, lật sách bài tập trên bàn ra, đeo tai nghe lên, trực tiếp không để ý đến.