Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1947 : Thế giới trong gương (24)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cuối cùng Sơ Tranh nghĩ lại để Du Thi ở đó không được, dù sao chỗ kia cũng là mấu chốt có thể liên hệ với quá khứ.



Cho nên cuối cùng Sơ Tranh lần nữa tìm một nơi nhốt Du Thi lại.



-



Năm 2020, bệnh viện.



Trình Mộ đã nằm viện hai ngày, tâm tình của hắn có chút nôn nóng, hắn thi xong là không trở về nữa, người kia có thể lo lắng hay không?



"Anh Mộ."



Lê Hoàn mang theo ly giữ ấm tiến vào.



"Lúc nào tôi có thể xuất viện?"



"Thương cân động cốt một trăm ngày, huống chi anh còn suýt bị đụng tàn phế, chắc chắn phải cần hơn nửa tháng." Lê Hoàn kỳ quái: "Anh vội vã xuất viện làm gì? Chúng ta đã tốt nghiệp rồi mà."



Trình Mộ: "..."



Nói cho cậu cậu cũng không hiểu.



Trình Mộ không xuất viện được, cũng không có cách nào nhờ người ta giúp hắn trở về, bởi vì công năng truyền tống kia, nhất định phải là hắn và Sơ Tranh đều ở trong phòng mới được.



Đây quả thực là một đề bài khó giải.



Lê Hoàn nói gì đó, nhưng đến một chữ Trình Mộ cũng không nghe lọt tai.



"Anh Mộ, anh có tin nhắn." Lê Hoàn đưa điện thoại di động cho Trình Mộ.



Trên màn hình nhảy ra một dãy số xa lạ, làm Trình Mộ không muốn xem lắm, nhưng trong nháy mắt khi hắn để điện thoại di động xuống, lại thần xui quỷ khiến ấn mở.



Trong tin nhắn là một hình ảnh.



Chữ viết trên hình Trình Mộ cực kỳ quen thuộc.



"Sơ Tranh là ai thế? Không đúng, cái tên này khá quen tai nha!" Lê Hoàn nghiêng mắt nhìn thấy nội dung, lúc này bát quái: "Đây không phải là người lần trước anh bảo anh trai em điều tra sao? Hai người... Quan hệ thế nào vậy?!"



Trình Mộ căn bản không nghe thấy Lê Hoàn nói gì, hắn đang khiếp sợ Sơ Tranh gửi tin nhắn cho mình bằng cách nào.



Bọn họ trừ cái gương kia, thì chắc hẳn không có bất cứ phương thức liên lạc gì khác.



Nhưng mà, tại sao cô lại bảo mình đi theo cha một tấc cũng không rời?



Nghĩ đến gương mặt cha Trình, Trình Mộ cực kì kháng cự.



"Anh Mộ! Anh nghĩ gì thế?"




Sơ Tranh nhíu mày, vẫn nói thầm một tiếng: "Quả nhiên vẫn là mình thông minh."



Sơ Tranh từ bên cạnh đi tới phạm vi tấm gương có thể chiếu đến, tới gần tấm gương, vừa định giơ tay, phát hiện ánh mắt thiếu niên không thích hợp.



Trong con ngươi đen như mực, mặc dù vẫn nhìn chằm chằm tấm gương như thường ngày, nhưng dĩ vãng hơn phân nửa là mịt mờ vô định.



Dường như...



Sơ Tranh lui lại hai bước, nghiêng sang bên cạnh.



Ánh mắt thiếu niên vô thức chuyển động theo cô.



Sơ Tranh: "..."



Mẹ!



"Cậu có thể nhìn thấy tôi?"



Trình Mộ chớp mắt, không quá thuần thục đẩy xe lăn quay người, giả bộ như vừa rồi mình chỉ đang ngẩn người.



"Trình Mộ." Sơ Tranh kêu một tiếng: "Có phải cậu có thể nhìn thấy tôi không?"



Trình Mộ không để ý đến Sơ Tranh, rất nhanh liền đi về phương hướng phòng vệ sinh, rời khỏi phạm vi của tấm gương.



Sơ Tranh: "..."



Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn?



Sơ Tranh vẫn còn đang suy tư có phải là ngoài ý muốn không, thì Trình Mộ lại trở về, hắn nhìn về phía tấm gương một chút, ánh mắt vô định như thường, không có tiêu điểm.



"Tôi về rồi, cô có ở đó không?"



Sơ Tranh không đáp, chỉ ngồi ở trong ghế khoanh tay trước ngực nhìn hắn.



"Không ở đây sao?" Trình Mộ rũ mắt xuống, vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà đã phát hiện được không hợp lý, thật sự rất lợi hại, xém chút là nhịn không được.



Úc Sơ Tranh 10 năm sau, và 10 năm trước... Chênh lệch quá lớn.



Hắn đột nhiên có chút rõ ràng, vì sao Sơ Tranh không cho hắn đi tìm cô của 10 năm trước, cảm giác mà hai người này đem đến cho hắn hoàn toàn khác nhau.



Giống như hai cá thể hoàn toàn riêng biệt...



Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi ở bên kia, Trình Mộ bị nhìn đến có chút không được tự nhiên.



Cô có ý gì đây?



Trình Mộ đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi che giấu làm gì chứ.



Bây giờ thì hay rồi, còn phải tiếp tục diễn tiếp.