Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1948 : Thế giới trong gương (25)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Diễn kịch phải diễn nguyên bộ, Trình Mộ chỉ có thể kiên trì diễn tiếp.



Sơ Tranh ngồi ở đó đến tối, khi Trình Mộ lần nữa lên tiếng, cô mới cầm bút viết chữ... Hình như không phải bút?



Son môi Trình Mộ vẫn biết.



Cô vẫn luôn dùng son môi viết?



Đây là có tiền không có chỗ tiêu sao?



—— Bị thương nghiêm trọng không?



"Không nghiêm trọng, hai ngày nữa là tốt rồi." Trình Mộ dừng một chút, ánh mắt cố ý rơi vào bên cạnh Sơ Tranh: "Khi tôi xuất viện, trông thấy Khúc Ngạn..."



Sơ Tranh nghe thấy cái tên Khúc Ngạn này, vẻ mặt có chút âm trầm.



Khúc Ngạn nên thấy may mắn vì cậu ta sống ở mười năm trước.



Trình Mộ liếc mắt qua liếc cô một cái: "Trước đó có phải cô biết cái gì rồi không?" Cho nên mới nghĩ cách truyền tin cho hắn.



—— Ừ.



Sơ Tranh rất bình thản đáp một tiếng, không có ý định nhiều lời.



——Tôi bảo cậu tìm người theo dõi Khúc Ngạn, vì sao cậu không nhận được tin tức?



"Tôi không liên lạc được với bên kia." Trình Mộ nói: "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó."



Sơ Tranh tương đối hiểu rõ hơn.



—— Vì sao cậu không nghĩ, có lẽ người ta ôm tiền của cậu chạy rồi?"



"..."



Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng có khả năng.



Người ta ở trong nước, người nước ngoài làm những gì, hắn căn bản không rõ ràng.



Trình Mộ lập tức nói sang chuyện khác: "Cô gửi tin nhắn cho tôi bằng cách nào?" Bởi vì không xác định người gửi tin nhắn cho mình là ai, Trình Mộ cũng không tùy tiện liên hệ, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.



—— Bảo người giúp.



Sơ Tranh đột nhiên nghĩ đến bản thân còn có chuyện phải làm



—— Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu ở yên trong nhà, tốt nhất thuê thêm hai vệ sĩ.



Trình Mộ hơi kinh ngạc: "Bảo ai..."
Lý do của Sơ Tranh chính đáng đến mức nếu như Trình Mộ nói thêm một câu, thì chính là cố tình gây sự.



"Tôi là bệnh nhân, tôi cần nghỉ ngơi không được sao?" Trình Mộ vén chăn lên nằm xuống, tắt đèn đi.



Tấm gương bên kia có đèn, Trình Mộ còn có thể trông thấy chữ trên gương.



—— Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt.



Trình Mộ xoay người, hắn cảm thấy nguồn sáng bên kia tối đi mấy phần, lén lút nhìn sang bên kia một chút.



Sơ Tranh rời khỏi bàn, mở một ngọn đèn nhỏ ở bên khác, đồ trên bàn cũng lấy đi.



Trình Mộ thở ra một hơi, nhắm mắt lại ép buộc mình đi ngủ.



Nhưng hắn vừa ngủ dậy, giờ không buồn ngủ chút nào.



Lật trên giường như lật bánh rán, trằn trọc tới tới lui lui, càng lăn càng tỉnh.



Hai tiểu nhân đánh nhau trong đầu ——



"Nếu không phải mày cố ý giả vờ không nhìn thấy, thì bây giờ mày cũng không cần phải thế này, mày đúng là đáng đời."



"Trước đó không phải cô ấy cũng lừa mày sao, chuyện này mày có lỗi gì, có qua có lại!"



"Vậy kế tiếp phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ giả vờ không nhìn thấy mãi à?"



"Dù sao cũng không thể tính như vậy, nhất định phải cho cô ấy biết tư vị của bị lừa!"



A!



Trình Mộ bị phiền chết, cọ cọ ngồi dậy, chuẩn bị đi xuống lầu hóng gió.



Sau đó hắn liền nhìn thấy bên kia tấm gương, dưới ánh sáng mờ nhạt, cô gái đang cởi áo thun trên người ra.



Trình Mộ trực tiếp ngã xuống giường, âm thanh rất lớn, người bên kia tấm gương quay đầu nhìn qua.



Trình Mộ che lấy gương mặt bị đụng vào, chỉ vào Sơ Tranh: "Cô có biết xấu hổ không hả!!" Nói xong lại cảm thấy mình nhìn như vậy không đúng, cấp tốc dời ánh mắt, bên tai đỏ bừng một mảnh.



Sơ Tranh cầm áo ngủ thay, không có chút ý tứ che giấu gì: "Dù sao về sau cậu cũng sẽ nhìn, có quan hệ gì?"



Trình Mộ: "???"



Ai muốn nhìn!!



Tại sao hắn lại nhìn!



Trình Mộ hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp, vừa rồi mình và cô nói chuyện...



Trình Mộ nằm sấp bên giường, mặt chôn ở trong gối, khó chịu nói: "Cô... Cô đều biết rồi?"