Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 194 : Vương gia vạn phúc (24)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Yến Quy bị Sơ Tranh ôm, hắn có chút bối rối kéo tay Sơ Tranh xuống, trên mu bàn tay trắng nõn có chút đỏ lên.



Trái tim Yến Quy hơi thắt lại: "Đau không?"



"Không đau." Cô có yếu ớt như vậy đâu, chút vết thương ấy mà đau cái gì, có còn là nữ nhân nữa không!



Lông mày Yến Quy cau lại, nhẹ nhàng thổi thổi.



Trong đáy lòng tràn ngập hối hận, vừa rồi hắn tránh cái gì chứ, nếu như hắn không tránh, thì cô sẽ không bị thương.



"Thật xin lỗi." Yến Quy xin lỗi.



"Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?" Sơ Tranh không thèm để ý đến chút vết thương ấy.



"Ta..." Yến Quy nắm tay cô, hơi dùng sức: "Ta không trốn tránh ngươi."



"Không trốn tránh ta?" Sơ Tranh xích lại gần: "Vậy sao mỗi lần ta tìm ngươi đều không gặp được?"



Một lần là trùng hợp.



Hai lần cũng là trùng hợp.



Nhưng ba, bốn lần thì sao?



Yến Quy trầm mặc.



Sơ Tranh đột nhiên hôn lên cánh môi hắn: "Hỏi ngươi đó."



Yến Quy cả kinh, đôi mắt cũng hơi trừng lớn, muốn ngửa ra sau, nhưng lại phát hiện mình đang bị Sơ Tranh ôm.



Hàng mi dài của thiếu niên hơi run rẩy, ánh mắt dao động nhìn về phía hư không, không dám đối mặt với Sơ Tranh.



Sơ Tranh làm bộ muốn hôn hắn tiếp.



"Ta không có." Yến Quy chỉ có thể nói: "Ta không có, ta không trốn tránh ngươi, đừng... đừng hôn ta."



Hơi thở của hắn hơi rối loạn.



Thanh âm đè xuống thật thấp, còn mang theo vẻ kinh hoảng, như con nai con bị hoảng sợ.



Sơ Tranh cảm thấy hôn hắn rất dễ chịu, nên muốn hôn nhiều hơn nữa, nhưng thẻ người tốt nói không muốn, nên Sơ Tranh đành thôi.



Thật đáng tiếc.



Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh, cưỡng ép kéo Yến Quy vào ngực: "Ngươi nói không có thì không có vậy."



Chờ trở về sẽ nhốt ngươi lại!



Xem ngươi còn trốn tránh kiểu gì!



Yến Quy hơi giãy dụa, nhưng không tránh ra được, đầu lại còn đau đến lợi hại hơn, nên chỉ có thể dựa vào ngực cô.



Nghe tiếng tim đập trầm ổn của cô.




Yến Quy yên lặng chấp nhận.



"Ngươi tức giận?" Hắn hỏi.



"Ta tức cái gì." Sơ Tranh giọng điệu bình thản, giống y như ngày thường, không nghe ra chút khác biệt nào.



Thẻ người tốt nói không sao thì chính là không sao, cô quả thực không có gì phải tức giận.



Dù sao cũng là cơ thể hắn.



Yến Quy hơi chống thân thể.



Ánh mắt bình tĩnh của Sơ Tranh đang nhìn vào hư không, khuôn mặt Yến Quy chợt xuất hiện trước mặt cô, nên tầm mắt cô liền đối diện với hắn.



Thiếu niên chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thích ta không?"



Hôn thẻ người tốt rất dễ chịu, đó hẳn là thích.



Dưới ánh mắt tĩnh mịch lại chăm chú của thiếu niên, Sơ Tranh gật gật đầu.



Khuôn mặt thiếu niên đột nhiên phóng đại.



Trong gió đêm, đôi môi nóng rực của thiếu niên rơi xuống, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh, nhẹ nhàng mút.



Ánh trăng rơi xuống, bao phủ thân hình hai người, như dung hợp lại thành một.



Nguyệt dời hoa ảnh động, tiếng côn trùng kêu vang khắp suối nước.



Sơ Tranh hơi đẩy thiếu niên ra, cánh môi thiếu niên chống đỡ lấy cô thở dốc, hơi thở ái muội lan tràn.



Bàn tay Sơ Tranh đặt sau lưng hắn, kéo hắn lại gần một chút: "Ngươi hôn ta trước sao?"



"... Ừ." Thiếu niên gật đầu: "Ta cũng thích nàng."



Sơ Tranh trừng mắt nhìn, nghiêm túc hỏi: "Vậy sau này có thể tùy ý hôn không?"



"... Có thể, có thể." Vành tai thiếu niên đỏ lên, lại nói: "Không... Không thể ở trước mặt người ngoài."



"Nghe lời ngươi."



Cho hôn là được.



Thẻ người tốt thật tốt.



Sơ Tranh lại kích động hỏi: "Vậy ngươi có cảm thấy ta là người tốt không?"



"..."



Yến Quy cẩn thận lắc đầu.



Sơ Tranh: "..."



Đã thích ta, mà lại không cảm thấy ta là người tốt à?



Tiểu! Lừa! Đảo!