Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 193 : Vương gia vạn phúc (23)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh: "..."



Hai người kia làm gì đó!



Sao lại cởi quần áo rồi?!



Hoàng đế ơi, mỹ nhân của ngươi đội nón xanh cho ngươi này!



Thiếu chút nữa là Sơ Tranh đã được nhìn thấy hiện trường truyền dạy kiến thức sinh học rồi.



Nhưng hình như có người đến, làm hai nhân vật chính đang kìm lòng không được lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng rời đi.



Sơ Tranh ngồi xổm trong lùm cây, chờ người bên ngoài rời đi, cô mới chậm rãi đứng lên, bày ra phong phạm cao lãnh rời khỏi đó.



Sơ Tranh không tìm được Yến Quy.



Tiểu Quý Tử nói Yến Quy còn đang cầu phúc.



Sơ Tranh chỉ có thể trở về tẩm điện của mình.



Vừa mới tiến vào tẩm điện, liền thấy tiểu đạo sĩ mặc y phục thái giám, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế ăn gì đó.



Từ lần trước tiểu đạo sĩ này nói với cô là cô có một kiếp nạn, sau đó cô cũng chưa từng thấy qua hắn.



Không biết là trốn đi đâu.



Bây giờ lại còn chạy vào trong tẩm điện của cô chơi.



Hành cung này do hắn mở chắc?



"Sơ Tranh cô nương."



Sơ Tranh nhìn thấy điểm tâm trong tay tiểu đạo sĩ có chút giống tế phẩm, hỏi: "Ngươi trộm tế phẩm?"



Tiểu đạo sĩ cười hắc hắc, ngầm thừa nhận.



"Tìm ta làm gì?"



"Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?"



"Không có việc gì thì không lên điện tam bảo."



Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng, chỉ thiếu viết lên mấy chữ to "có việc nhanh nói, không có việc thì xéo đi" nữa thôi.



"..." Tiểu đạo sĩ ngồi thẳng người, tròng mắt chuyển động hai vòng: "Chuyện của Vinh vương, có phải do ngươi làm không?"



Sơ Tranh: "Lời không nên nói lung tung."



Tiểu đạo sĩ chậc chậc hai tiếng: "Chỗ này không có người khác, ta là người trên thuyền của ngươi có được không, ngươi không cần cảnh giác như thế chứ?"



Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái: "Không phải ta."



Tiểu đạo sĩ không tin: "... Ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ được người khác."



"Ngươi có chuyện gì không?" Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa, phông nền xung quanh đã bắt đầu treo đầy mấy chữ "thật phiền".
Vẫn nên nhốt thẻ người tốt lại đi, có thế mới an toàn được!



Sơ Tranh kéo một con ngựa, xoay người nhảy lên, tư thế soái khí rơi xuống lưng ngựa.



Tiểu Quý Tử còn chưa kịp phản ứng, thì làn váy Sơ Tranh lướt qua, hắn nhìn thấy Sơ Tranh nhanh chóng chạy về phía trước, biến mất trong đám người hỗn loạn.



...



Đôm đốp ——



Tiếng lửa thiêu đốt phát ra âm thanh rất nhỏ.



Yến Quy chống đỡ thân thể ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.



Hắn cúi đầu nhìn áo choàng khoác trên người mình một chút, nương theo ánh sáng của đống lửa, nhìn rõ màu sắc và kiểu dáng của áo choàng.



Hắn nhớ kỹ, đây là y phục hôm nay cô mặc?



Yến Quy che trán, đầu ẩn ẩn đau.



Lúc thích khách tấn công, người điều khiển xe ngựa của hắn lập tức lao về phía trước để xông ra ngoài.



Ngựa bị chấn kinh, làm thế nào cũng không dừng được.



Sau đó...



Hình như là xe ngựa bị va chạm, bị đâm ra khỏi đường núi, rồi rơi xuống vách núi.



Đầu Yến Quy vô cùng đau đớn, chỉ nhớ rõ cô nhảy xuống tiếp được hắn, còn chuyện phía sau thì hoàn toàn không nhớ rõ.



Sạt sạt sạt...



Yến Quy bỗng nhiên quay đầu lại.



Chỉ thấy thiếu nữ mặc trung y từ trong bụi cỏ đi ra, tay áo cô hơi kéo lên, vạt váy quá dài cũng được thắt lại, nhìn qua rất có vài phần khí chất của nữ hiệp hành tẩu giang hồ.



Sơ Tranh kéo nhánh cây đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, giơ tay chọc chọc mặt Yến Quy.



"Không sao chứ?"



Đôi mắt tĩnh mịch của Yến Quy nhìn về phía cô, không có bất kỳ phản ứng gì.



Sơ Tranh nghĩ nghĩ, nghiêng người qua hôn hôn hắn: "Đừng sợ, ta ở đây."



Thanh âm của cô vẫn lãnh đạm như vậy.



Nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác có vài phần yên ổn.



Cái loại cảm giác mà chỉ cần có cô ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả...



Yến Quy đau đầu, nên phản ứng có chút chậm chạp, mãi đến khi Sơ Tranh chọc chọc mặt hắn thêm lần nữa, hắn mới phản ứng được.



Cơ thể đột nhiên nghiêng về bên cạnh, gương mặt tự dưng nóng bỏng, một đường lan tràn đến bên tai.



"Cẩn thận." Sơ Tranh kéo hắn về, ngọn lửa bị gió kéo theo, hướng về phía hắn bùng cháy lên.



Bàn tay Sơ Tranh dán lên gương mặt hắn, Yến Quy cảm nhận được cảm giác nóng rực, nhịp tim bỗng dưng gia tốc, toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, chỉ có tiếng tim đập như đánh trống vang lên bên tai hắn.