Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1950 : Thế giới trong gương (27)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Năm 2020.



Trình Mộ không biết cha Trình giải quyết Khúc Ngạn thế nào, dù sao từ sau ngày đó, hắn không hề gặp lại Khúc Ngạn nữa.



Bởi vì nguyên nhân bị thương, Trình Mộ cũng không thể ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ có thể ở nhà.



Mấy ngày nay đại đa số thời gian Sơ Tranh đều không ở đây, tựa như đang bận cuộc thi gì đó, cho nên thời gian Trình Mộ gặp cô cũng không nhiều.



"Anh Mộ!"



Lê Hoàn từ ngoài cửa thò đầu vào.



"Sao cậu lại tới đây?"



"Đến xem thương thế của anh." Lê Hoàn đẩy cửa ra đi vào, cười hì hì chỉ chỉ đằng sau: "Không chỉ một mình em đâu."



Phía sau Lê Hoàn còn đi theo mấy bạn học, lúc này câu nệ đứng ở bên ngoài, vẫy vẫy tay với hắn.



Trình Mộ: "..."



Người ta cũng đã tới, Trình Mộ cũng không thể đuổi người, hắn dẫn người đi xuống phòng khách dưới lầu.



Người đến cũng không nhiều, dù sao lấy tính tình của Trình Mộ, dám người tới thật đúng là không nhiều.



Trình Mộ xuống lầu ngồi một lát, phát hiện mình không mang điện thoại, lại lên lầu lấy.



Cốc cốc --



Trình Mộ nhìn về phía cửa một chút, lớp trưởng đứng ở đó.



Lớp trưởng không giống như khi ở trường học, tóc thả xuống, kính cũng không đeo, nhu thuận ngọt ngào, giống như đóa hoa đào sáng rực nở rộ.



Trình Mộ không có chút tâm tình thưởng thức nào: "Có việc?"



"Ừm... Tớ..."



Lớp trưởng khẩn trương nắm lấy vạt áo, trên mặt mang chút đỏ ửng, ánh mắt cũng không dám nhìn hắn.



"Trình Mộ... Cậu... Cậu điền nguyện vọng trường nào?"



Trình Mộ: "Không biết, vẫn chưa chọn."



Lớp trưởng nhấp môi dưới: "Cậu thi không tệ nhỉ? Sẽ điền đại học Q sao?"



Trình Mộ liếc nhìn cô ấy một cái, vẫn là hai chữ kia: "Không biết."




Buổi tối Trình Mộ mới nhìn thấy Sơ Tranh, hắn đang chuẩn bị ra ngoài, Sơ Tranh liền xuất hiện trong gương.



Cô mặc bộ váy màu sắc sao trời, tóc hơi xoăn, tán ở đầu vai, váy thiết kế ôm eo, phác họa ra đường cong uyển chuyển của cô gái, cả người đều giống như tản ra ánh sáng dìu dịu, ưu nhã lại duy mỹ.



Từ sau khi Trình Mộ trông thấy cô, cô vẫn luôn ăn mặc rất tùy ý.



Đây là lần đầu tiên Trình Mộ thấy cô ăn mặc long trọng như vậy.



Nhưng không thể không thừa nhận, cô thật sự rất đẹp...



"Cô... Đi đâu thế?" Trình Mộ nhịn không được lên tiếng hỏi một câu.



"Tiệc tối." Sơ Tranh lấy trang sức trên tóc xuống: "Cậu muốn đi ra ngoài? Đã trễ thế này rồi."



Không biết Trình Mộ bị dẫm phải cái đuôi nào: "Cô cũng có thể trở về muộn như thế, sao tôi lại không thể ra ngoài muộn như vậy?"



Sơ Tranh: "..." Ta lại không yếu như mi vậy.



"Về sớm một chút." Sơ Tranh không hỏi hắn đi đâu: "Nếu cậu xảy ra chuyện ở bên ngoài, tôi cũng không cứu được cậu." Mi phải biết quý trọng cái mạng nhỏ của mình một chút đi!



Trình Mộ: "..." Rốt cuộc có phải cô thật sự thích mình không chứ!!



Trình Mộ tức giận đến rời phòng.



-



Năm 2030.



Bóng đêm vắng vẻ, ánh trăng nhảy vào cửa sổ, trải ra một tầng ánh sáng bạc đầy đất.



Sơ Tranh nghe thấy tiếng động rất nhỏ, mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.



Cô nhìn về phía tấm gương bên kia một chút, trong bóng tối, chỉ mơ hồ trông thấy một bóng đen nằm sấp trên mặt bàn trước gương.



Sơ Tranh: "..."



Hơn nửa đêm thẻ người tốt làm gì thế?



Sơ Tranh xoay người xuống dưới, giẫm lên ánh trăng đầy đất đi qua: "Trình Mộ?"



Trình Mộ gối đầu lên cánh tay, nghe thấy có người gọi tên mình, mê mê man man mở mắt ra.



Ánh sao rơi trên người vừa tới, phủ thêm một tầng vầng sáng nhàn nhạt, phác hoạ ra hình dáng ôn nhu.



Ánh mắt không chút phòng bị xâm nhập vào trong cặp mắt thanh lãnh kia, Trình Mộ thoáng như cảm thấy, ánh mắt cô nhìn mình, thật ra mang theo sự nhu hòa, mang theo tình cảm hắn xem không hiểu nhưng có thể làm nhịp tim hắn đập như sấm.



Song khi hắn nhìn kỹ, ở trong đó vẫn hoàn toàn lạnh lẽo, hết thảy đều là ảo giác.