Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1958 : Thế giới trong gương (35)

Ngày đăng: 22:37 13/05/20


dit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh dẫn theo Trình Mộ đuổi tới khách sạn, thời gian cũng chưa muộn lắm, trưởng bối hai bên thấy hai người xuất hiện, nỗi lòng lo lắng rơi xuống.



May mà không đào hôn.



Đám người: "..." Chẳng lẽ không phải là đào hôn bị tân nương bắt về sao?



Đáy lòng mọi người thấy sai sai, hôn lễ náo nhiệt tiến hành.



Chờ hôn lễ kết thúc, Trình Mộ cũng mệt đến ngất ngư, trên đường trở về, than thở phàn nàn với Sơ Tranh: "Kết hôn sao mà mệt thế chứ, còn mệt hơn cả anh tăng ca."



"Đêm nay tăng ca không?" Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu.



Trình Mộ nghi hoặc: "Tăng ca gì?" Hôm nay là ngày kết hôn tại sao phải tăng ca.



Một phút sau, Trình Mộ kịp phản ứng Sơ Tranh nói gì, trên mặt lộ ra mấy phần mất tự nhiên: "Bảo Bảo, em có thể đừng nghiêm túc như vậy mà nói ra loại chuyện này được không?"



"Em nói cái gì rồi?" Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ.



Trình Mộ: "..."



Trình Mộ tằng hắng một cái, tiến đến bên tai Sơ Tranh, thấp giọng nói một câu, sau đó lùi về bên kia, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.



Đêm còn rất dài, đường còn rất xa.



-



Khúc Ngạn được đưa đến bệnh viện, bị thương rất nặng, nghe nói phải cưa chân.



Sơ Tranh tuyệt không cảm thấy có lỗi, trong kịch bản, cậu ta làm thẻ người tốt nhảy lầu, không phải cũng làm cho thẻ người tốt không thể đi lại nữa sao.



Cho nên đây là trừng phạt đúng tội.



Lần này không cần cha Trình ra tay, Sơ Tranh rất nhanh liền nghĩ cách để Khúc Ngạn không còn cách nào xuất hiện trước mặt Trình Mộ nữa.



-



Sau khi cưới, Sơ Tranh dần dần xoát được độ nổi tiếng đến 80%, nhưng cách 100% vẫn còn không ít.



Những bộ sưu tập Sơ Tranh đẩy ra kia, lần nào cũng sẽ tạo nên oanh động không nhỏ.



Ở trong đó không khỏi có người muốn đào chuyện cô đạo nhái, nhưng đáng tiếc bất kể đào thế nào, thì cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ đạo nhái gì.



Đây đều là bản gốc.



"Úc tổng, công trạng quý này của chúng ta không tệ..."




Trình Mộ nhìn câu nói kia biến mất, toàn bộ trang web hiện lên trước mặt hắn.



Răng rắc ——



Trình Mộ nhìn ra bên ngoài một chút, khép máy tính lại, đứng dậy ra khỏi thư phòng.



Sơ Tranh từ bên ngoài tiến vào, đối đầu với ánh mắt Trình Mộ, kêu một tiếng: "Trình Mộ."



Trình Mộ tới gần Sơ Tranh, giơ tay chống vào cửa sau lưng Sơ Tranh, giam giữ người giữa cửa và lồng ngực mình: "Anh là hoàng hôn của em sao?"



(*Từ Mộ (暮) trong tên Trình Mộ có nghĩa là hoàng hôn.)



Phía sau lưng Sơ Tranh bị ép chống vào cửa, cô hơi ngước mắt, hàng mi dài xốc lên, lộ ra cặp mắt thanh lãnh xinh đẹp kia.



Đáp lại Trình Mộ chính là một nụ hôn.



Hai người dây dưa một hồi, Trình Mộ buông Sơ Tranh ra vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.



"Sao anh không đi làm?"



Thẻ người tốt rất ít khi ở nhà sớm thế này.



"Hôm nay nghỉ ngơi." Trình Mộ nói: "Thế nào, Bảo Bảo trông thấy anh không vui sao? Nhưng anh vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian đấy."



Sơ Tranh không đáp, tựa bên mép bàn, bưng một ly nước uống.



Trình Mộ liếc mắt qua nhìn thấy dáng vẻ uống nước của cô gái, cô hơi ngửa mặt lên, lộ ra đường cong cần cổ duyên dáng.



Trình Mộ bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô: "Bảo Bảo, cho anh uống một ngụm."



"Chính anh không có tay?"



"Không có."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh cầm cái ly chuẩn bị rót nước cho hắn, Trình Mộ lại không muốn: "Chính là cái ly em uống cơ."



"..." Anh có bệnh?



"Bảo Bảo uống qua tương đối ngọt."



Sơ Tranh nhìn cái ly trong tay mình, lại nhìn Trình Mộ, cuối cùng ngửa đầu uống hết nước trong ly.



*



Trở lên đơn thuần là nói mò, không có bất kỳ căn cứ gì, vì hiệu quả kịch bản, xin chớ thay vào hiện thực.