Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1957 : Thế giới trong gương (34)

Ngày đăng: 22:37 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trước kia Trình Mộ làm sao có thể nói loại lời này, Khúc Ngạn cảm thấy Trình Mộ bị Sơ Tranh làm hư.



Đáy mắt ứ đọng tầng tầng khói mù, cậu ta trầm mặc xuống, không tiếp tục lên tiếng nữa.



Trình Mộ thử giãy dụa, nhưng thứ trói hắn vòng qua chỗ ngồi, cố định cả người hắn và chỗ ngồi vào cùng một chỗ.



"Cậu muốn mang tôi đi đâu?"



Khúc Ngạn nghe thấy câu này của Trình Mộ, thần sắc u ám thu vào: "Đi đến nơi chỉ có chúng ta."



"Cậu điên rồi!"



"Anh, em là bị anh bức điên."



Trình Mộ: "..." Tim đau thắt.



Đều do cha hắn!!



Nếu không phải ông ta đột nhiên lấy người phụ nữ kia, thì sao lại đưa tên thần kinh Khúc Ngạn này tới chứ.



"Khúc Ngạn, giới tính của chúng ta không thích hợp! Tôi không thích đàn ông, cậu làm những chuyện này có ý nghĩa gì?"



Khúc Ngạn cười một cái, thanh âm thả xuống rất thấp, gần như là thì thầm: "Anh, anh cũng chưa thử qua, làm sao biết chứ?"



Trình Mộ: "..."



Hắn đương nhiên biết!



Người hắn thích chỉ có cô gái kia!!



"Anh, đừng lộn xộn, làm anh bị thương sẽ không tốt." Khúc Ngạn nhắc nhở Trình Mộ.



Trình Mộ: "..."



-



Xe chạy như bay về phía trước, cảnh sắc hai bên càng ngày càng hoang vu.



Trình Mộ không nói gì, nhìn qua một mảnh tàn ảnh nối tiếp ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên mất tích, cô sẽ nghĩ như thế nào?



Trong hôn lễ tân lang biến mất, những tân khách kia sẽ nghị luận về cô ra sao?



Ánh mắt Khúc Ngạn rơi vào trên kính chiếu hậu, khóe miệng nhịn không được cong lên: "Anh, tân nương của anh tới."




Ngày hôm nay không phải cậu ta mang Trình Mộ đi, chính là mình nằm ở chỗ này.



Khúc Ngạn làm tốt chuẩn bị liều mạng một lần.



Mãi đến khi sắp không thể nhìn thấy nữa, chiếc xe đằng sau mới đuổi theo, mà lần này căn bản không cho Khúc Ngạn cơ hội, trực tiếp đâm xe của cậu ta đến mất cân bằng, sau khi đụng vào hàng rào phía trước, thì trực tiếp lộn xuống.



Trong nháy mắt khi xe lật ra khỏi hàng rào, đáy mắt Khúc Ngạn đều là không thể tin.



Làm sao cô dám!



Sao cô có thể!



-



Sơ Tranh mở cửa xe xuống dưới, giẫm lên cỏ hoang nhảy đến phía dưới.



Xe lật ở phía dưới, cực kỳ khốc liệt.



Sơ Tranh nhìn Khúc Ngạn bị kẹt ở ghế lái, còn có ý thức một chút, vòng qua cậu ta, kéo cửa tay lái phụ ra, kéo Trình Mộ hoàn hảo không chút tổn hại từ bên trong ra.



"Hù đến không?" Sơ Tranh ôm Trình Mộ.



Trình Mộ quả thật bị hù dọa, sắc mặt khó coi, Sơ Tranh ôm lấy hắn, hắn mới khôi phục một chút lý trí.



Sau đó liền kinh ngạc phát hiện trên người mình đến một chút trầy da cũng không có.



Sơ Tranh đỡ Trình Mộ đứng lên, còn thay hắn chỉnh lý quần áo trên người: "Em bảo vệ được anh, mặc kệ em làm gì, anh đều có thể tin tưởng em."



Trình Mộ mặc một thân âu phục trắng như tuyết, phía sau là xe bị đâm đến không còn hình dạng, cùng với một thân của hắn hình thành đối lập rõ ràng.



Trình Mộ sững sờ nhìn người trước mặt, thật lâu sau thở ra một hơi: "Ừ."



Cho tới bây giờ cô chưa từng làm cho mình thất vọng, không phải sao?



Sơ Tranh dẫn Trình Mộ đi lên, khi đi ngang qua Khúc Ngạn bên kia, Sơ Tranh hơi dừng lại: "Khúc Ngạn, nếu như hắn không phải là người của tôi, thì tôi sẽ không quản anh làm gì, nhưng hắn là của tôi, cho nên anh không thể đụng vào hắn."



Trước đó Sơ Tranh cũng đã nói, cô và Khúc Ngạn kỳ thật không có gì khác biệt.



Cô ỷ vào chỉ là người này thích cô.



Khúc Ngạn bị thương không nhẹ, lúc này không thể động đậy, trên mặt và khóe miệng đều là máu, trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp, cuối cùng chuyển thành cười to.



*



【 Nếu như thẻ người tốt không thích Tranh gia, thì Tranh gia cũng là biến thái. Nhưng Tranh gia và Khúc Ngạn vẫn có khác nhau, cô ấy trên cơ bản sẽ không ở dưới tình huống thẻ người tốt không làm gì cả, mà thật sự làm ra chuyện gì phát rồ. Cho dù thẻ người tốt chọc tức cô ấy, đa phần Sơ Tranh cũng chỉ hờn dỗi một mình, sẽ không ra tay với thẻ người tốt. Những vị diện trước, lần nào cũng là thẻ người tốt tự chuẩn bị đạo cụ kỹ càng, Sơ Tranh mới thuận thế mà làm, nhưng rất nhanh liền thả người ra. 】